Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản Dịch)

Chương 1222 - Chương 1222: Sắp Nổ Súng

Nhân Danh Bóng Đêm Chương 1222: Sắp Nổ Súng

Nhưng lúc Chu đạo diễn ngẩng đầu nhìn về phía nội ứng tên Khánh Trì kia, lại ngạc nhiên phát hiện trên cổ đối phương có một đường tơ máu, đang bắt đầu rỉ máu!

Hắn cũng không biết, rốt cuộc Khánh Trì này bị ám toán từ lúc nào.

Khánh Nhất cũng ngẩn người.

Cũng chính khoảnh khắc này, trong rừng cây đột nhiên vang lên những tiếng nổ rầm trời, cẩn thận lắng nghe mới có thể phát hiện, tiếng nổ mạnh kia lần lượt vang lên, liên miên không dứt.

Giống như có người trong một giây giết chết cả hai mươi tư người kia, khiến bọn chúng mất đi chỉ số sinh mệnh.

Chu đạo diễn gầm thét:

"Khai hỏa!"

Khánh Nhất vô thức muốn đứng dậy phản kháng lần cuối, hắn không cam tâm mình giống như là một kẻ hèn nhát ngồi đây chờ chết.

Là con cháu Khánh thị, là người đi ra từ biệt viện Thu Diệp, dù hắn có chết cũng phải đứng mà chết.

Nhưng lúc hắn ra sức đứng dậy, chợt nhìn thấy ở xa xa, có một người phụ nữ đang mỉm cười nhìn mình.

Khánh Nhất nhớ đối phương, hình như là một nữ minh tinh hạng ba đến cùng đoàn làm phim này.

Mà bên cạnh hắn, đang có một người xa lạ đè bờ vai của hắn xuống, cười nhẹ nhìn về phía hắn:

"Đừng động, có người xử lý những chuyện này."

Giọng nói quen thuộc kia….Là tiên sinh.

Khánh Nhất không nghĩ tới, hoá ra tiên sinh chưa bao giờ rời đi, mà vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh mình.

Chẳng biết tại sao, hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ bàn tay tiên sinh đang đè trên bả vai mình.

Tất cả những lời khích bác Chu đạo diễn nói trước đó, đều tan thành mây khói trong khoảnh khắc này, Khánh Nhất cảm thấy nếu như mình còn có thể sống sót, nhất định phải kể chuyện này cho Lý Khác, để đối phương hâm mộ....

Thế nhưng, những người kia sắp nổ súng!

Khánh Nhất thậm chí còn nhìn thấy viên đạn bắn ra từ nòng súng!

Trong nháy mắt, tốc độ viên đạn kia đột nhiên trở nên chậm lại, giống như bắn vào nhựa cây đông đặc, viên đạn màu da cam bay trong không khí khoảng hơn một mét, liền đình trệ trên không trung.

Thậm chí Khánh Nhất nhìn thấy có một viên đạn, bay thẳng đến mi tâm của hắn mới chậm rãi dừng lại, treo lơ lửng trên không trung.

Đó là năng lực của Diêm Xuân Mễ, mà lý do nàng xuất hiện ở nơi này, là bảo vệ Khánh Trần.

Khánh Trần đã từng hỏi Diêm Xuân Mễ, thực lực nàng là cấp bậc gì.

Diêm Xuân Mễ trả lời, thực lực của nàng rất thấp.

Nhưng, đối phương từng là gián điệp tuyệt mật, bởi vì muốn phụ tá Khánh Trần mới xuống làm Diêu Chuẩn nằm vùng.

Người do Ảnh Tử đích thân tuyển chọn cho Khánh Trần, thực lực làm sao có thể thấp?

Bây giờ Khánh Trần đã hiểu, giống như Diệp mụ bên cạnh Lý Thúc Đồng, Ảnh tử cũng chọn lựa cho hắn một trợ thủ coi khinh tất cả hoả lực.

Cho nên Ảnh tử mới bảo hắn nên phối hợp nhiều hơn với các đặc vụ Diêu Chuẩn.

Khánh Trần nhịn không được lại nghĩ, nếu như Diêm Xuân Mễ là do Ảnh tử tỉ mỉ chọn lựa, vậy 11 Diêu Chuẩn còn lại thì sao, có phải cũng như vậy không?

Sau khi đám sát thủ bóp cò, từng viên đạn bắn ra từ súng tự động, đan xen vào nhau khảm nạm một cách tinh tế trên hàng rào vô hình bảo vệ những người bên trong.

Giống như vật trang trí trong không khí.

Trong rừng cây tối đen, một người trẻ tuổi mang mũ lưỡi trai màu đen, khẩu trang màu đen, thong dong tự nhiên đi ra.

Phía sau hắn còn có bảy người, cũng mặc trang phục giống vậy.

Khánh Trần nghĩ, Mật Điệp Ti có 12 tên Diêu Chuẩn, có phải Ảnh tử cũng có 12 Diêu Chuẩn không?

Diêu Chuẩn của Ảnh tử, là cấp bậc gì?

Chỉ thấy bảy người kia thế như lôi đình, chớp mắt đã đến, người của Chu đạo diễn căn bản không có năng lực phản kháng đã bị nghiền nát một cách vô tình, lúc đến tự tin bao nhiêu, thì lúc này chật vật bấy nhiêu.

Lúc này, Ảnh tử cười nhẹ nhàng nói:

"Đừng giết, để lại người sống, để cho ta nhìn xem rốt cuộc là ai không biết sống chết như vậy, dám hạ độc thủ với người của ta."

Khánh Trần lập tức hiểu ra, vừa mới nãy là Ảnh tử ra tay, đối phương dùng năng lực ngưng đọng thời gian, trong một giây giết 24 người…

Nói thật, ngay cả Khánh Trần cũng không nghĩ tới, Ảnh tử lại đích thân lại đến đây.

Khánh Trần đứng dậy đi tới, tức giận thấp giọng nói:

"Trước khi ta đi ngài chỉ nói để ta làm mồi câu một lần, cũng không nói sẽ dụ tới nhiều người như vậy."

"Không dụ tới nhiều người như vậy, sao có thể xứng với địa vị của ngươi bây giờ.”

Ảnh tử cười tủm tỉm nói:

"Cũng không xứng với cái giá ngươi giả mạo ta."

"Vậy việc giả mạo ngài, xem như cho qua?”

Khánh Trần hỏi dò.

"Cho qua. “

Ảnh tử cười cười:

"Nhưng về sau ngươi không làm mồi câu nữa cũng hơi đáng tiếc, dùng ngươi có thể câu cá lớn."

Khánh Trần nói:

"Ngài đã dự tính hết rồi, rõ ràng đã có thể động thủ từ sớm, tại sao phải chờ tới một khắc cuối cùng, cố ý tạo chút tình huống giật gân phải không?"

Bình Luận (0)
Comment