Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản Dịch)

Chương 1404 - Chương 1406: Bán Thần Cũng Không Cứu Nổi Ngươi

Nhân Danh Bóng Đêm Chương 1406: Bán Thần Cũng Không Cứu Nổi Ngươi

Jindai Unchoku không phản ứng trước sự bướng bỉnh của Khánh Trần, chỉ hời hợt nói:

"Bây giờ, ngươi dập đầu với ta ở ngay trước mặt những tù phạm này, ta sẽ bỏ qua cho nhân viên tình báo Khánh thị, thế nào?"

Khánh Trần suy tư mấy giây, phân tích trật tự rõ ràng:

"Ta phỏng đoán, nguyên nhân các ngươi không dám đụng đến ta chỉ có một, chính là có người muốn đoạt xá thân thể này. Như vậy vấn đề đặt ra là, ai mới có thể khiến cho các ngươi phải huy động nhiều nhân lực như vậy, nhất định là một người quyền cao chức trọng."

"Gia chủ Jindai? Theo ta được biết, 7 năm trước hắn vừa mới đoạt xá một lần."

“Là lão tổ tông Âm Dương sư của Jindai? Đúng, chính là hắn."

“Tính cách lão tổ tông này như thế nào, nghe đồn trước kia hắn thay đổi thất thường, âm trầm khủng bố. Nếu một người như vậy đoạt xá ta, đoạt được thân thể của ta rồi. Mà ngươi lại tận mắt chứng kiến thân thể này quỳ xuống, dập đầu với ngươi trong chuồng heo, ngươi cảm thấy với tính cách của hắn, sẽ để lại ngươi sao? Đương nhiên sẽ không, hắn sẽ giết chết toàn bộ những người từng chứng kiến thân thể này khốn khổ, bao gồm cả ngươi. Chỉ có làm như thế, hắn mới có thể dùng thân thể này tiếp tục sống một cách thoải mái."

Jindai Unchoku nghe đến đây thì sững sờ, hắn hiểu được ý của Khánh Trần.

Mặc dù trước mắt bộ thân thể này còn không phải lão tổ tông, nhưng nếu như sau khylão tổ tông đoạt xá, có người nói với lão tổ tông rằng “Trước kia, thân thể này từng ở trong chuồng heo, còn dập đầu với Jindai Unchoku ", vậy Jindai Unchoku sẽ gặp kết cục gì?

Jindai Unchoku cười lạnh:

"Miệng lưỡi bén nhọn lắm, ngươi ở đây mà chờ, chờ ta đi săn xong, sẽ mang bao nhiêu cái đầu của lũ Khánh thị các ngươi trở về."

Khánh Trần không nói gì, chỉ ăn hết tất cả đồ ăn, một chút cũng không thừa.

Jindai Unchoku muốn đi săn vào ba ngày sau.

Nhưng trong tính toán của hắn, người tới cứu viện hắn, chỉ sợ năm ngày sau mới có thể chuẩn bị cẩn thận.

Mà dựa theo kế hoạch quan trọng nhất của hắn, động thủ sau năm ngày mới là thời cơ tốt nhất.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Jindai Unchoku:

"Cho người mang nước tới đi, ta hơi nghẹn."

Nhưng đúng vào lúc này, một chiếc phi thuyền cấp Giáp bay đến từ phía chân trời, Jindai Unchoku nhìn lên trên trời cười nói:

"Có phải ngươi còn tưởng rằng ngươi có cơ hội rời đi không? Đừng si tâm vọng tưởng nữa."

Nói xong, chiếc phi thuyền cấp Giáp kia đã hạ xuống, cửa kho hàng phía sau phi thuyền mở ra, bên trong có 24 người máy chiến tranh đen tuyền xếp hàng đi xuống.

Bọn chúng không đi chỗ khác, mà đi thẳng tới chuồng heo, đứng nghiêm chung quanh.

Tựa hồ chỉ cần có gió thổi cỏ lay, bọn chúng sẽ ra tay ngay.

"Lúc này mới chỉ là một phần nhỏ ngươi có thể nhìn thấy, yên tâm, dù Bán Thần tới cũng không thể nào cứu được ngươi.”

Jindai Unchoku nhìn Khánh Trần, cũng không quay đầu lại, lạnh lùng rời đi.

...

Nửa đêm, trong ký túc xá tù phạm rất yên tĩnh, bên ngoài cánh cửa sắt khu giam giữ chỉ có tiếng bước chân binh sĩ vừa đi tuần tra về.

Đế giày bọc sắt gõ trên mặt đất, phát ra tiếng cộc cộc, vang vọng trong khu giam giữ trống rỗng.

Trong ký túc xá tù phạm, có người bỗng nói:

"Người phụ trách tình báo Khánh thị thế hệ này của các ngươi, kém xa Khánh Mục. Trước kia lúc Khánh Mục còn ở đây, hắn là người ông mày bội phục nhất."

Có người tiếp lời:

"Đáng tiếc."

Người đangnói chuyện, là một trong những người phụ trách tình báo của Lý thị tại một thành phố phương Bắc, vì cấp dưới phản bội nên bị Jindai bắt vào tù.

Trong ký túc xá, người của Khánh thị đều im lặng, bởi vì họ cũng không biết nên nói cái gì.

Có người nói:

"Ở đây cũng không có việc gì làm, mỗi ngày trừ chuyển đá đi thì lại chuyển đá về. Lúc đầu vị thanh tra Khánh Trần này tới, ta còn tưởng rằng cuộc sống sẽ thú vị hơn một chút, kết quả lại chẳng khác gì trước kia. Ta không trách hắn, chủ yếu là ta thật sự hyvọng hắn có thể kiên trì thêm mấy ngày. Ta biết cuối cùng hắn cũng sẽ ngã xuống, nhưng ta không muốn hắn ngã xuống nhanh như vậy."

Nhân viên tình báo Khánh thị nằm trên giường nắm chặt nắm đấm.

Nhưng đúng vào lúc này, có người thấp giọng nói:

"Các ngươi từng nghe nói đến người du hành chưa?"

"Hả, từng nghe đám chó hoang Jindai kia nói qua, hình như là một đám người xuyên không?"

Có người ngạc nhiên nói:

"Thế nào, Thiết Đản ngươi biết về người du hành à, nghe Jindai nói phải không?"

Thiết Đản đáp:

"Ta chính là người du hành, đến đây từ hai tháng trước. Ta cũng không tên Thiết Đản, đó là ngoại hiệu các ngươi đặt cho nguyên chủ, tên của ông đây là Vương Song!"

"Hả?"

Rất nhiều người trong ký túc xá khu giam giữ đều ngồi bật dậy, nhìn về phía Thiết Đản. Làm sao họ nghĩ tới trong khu giam giữ này lại có người du hành.

Lại nghe Thiết Đản nói tiếp:

"Người du hành khác đều trực tiếp xuyên đến thành phố, ăn ngon uống say, chỉ có ta mẹ nó xui xẻo như vậy, rõ ràng là đến Mạc Hà ở thế giới ngoài du lịch...vậy mà lại xuyên đến cái chỗ cứt chim cũng không có này."

Bình Luận (0)
Comment