Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản Dịch)

Chương 1419 - Chương 1420: Thanh Sơn Chuẩn, Đã Lâu Không Gặp

Nhân Danh Bóng Đêm Chương 1420: Thanh Sơn Chuẩn, Đã Lâu Không Gặp

Khánh Lăng vụng trộm quay sang nhìn Khánh Trần, bên cạnh hắn có người thì thầm:

"Hắn vừa dùng cách bắn gì vậy, chẳng lẽ trong 10 năm chúng ta không về, thủ lĩnh ảnh tử đã bồi dưỡng một Quân Thần từ quân đoàn nào đó sao..."

Sau khi cuộc chiến kết thúc, Lý Thành lại tập hợp người của Lý thị vào một chỗ.

Nhưng sau khi nhìn thấy bộ quân trang hoàn mĩ trên người Khánh Lăng, khuôn mặt của hắn liền tái lại, hắn lập tức quay sang nói với Khánh Trần:

"Trưởng quan, vì sao quần áo trên người họ lại hoàn chỉnh như vậy? !"

Không chỉ hoàn chỉnh, mà còn đầy đủ cả bộ quân trang!

Lý Thành lại nhìn lại bộ quần áo trên người mình, một chiếc áo khoác siêu vẹo bị cắt mất một mảnh, hơn nữa còn bị máu tươi thấm ướt một khoảng lớn!

Trong cái lạnh -40 độ như thế này, những binh sĩ ở đây thường mặc một bộ quân trang gồm: Áo khoác, áo lót, áo giữ nhiệt.

Mà khi Khánh Trần cắt đứt cơ thể bọn chúng, hắn cũng cắt luôn cả ba chiếc áo!

Khánh Lăng vui vẻ cười nói:

"Ngươi đang nói cái gì đấy, đây là Quân Thần của Khánh thị thì đương nhiên sẽ cho chúng ta một bộ quân trang hoàn chỉnh rồi."

Lão Lý lập tức trợn mắt lên:

"Ta nhổ vào, đây là đế sư tương lai, đổng sự đương nhiệm, cố vấn Xu Mật xử của Lý thị!"

Khánh Lăng cũng cố trừng ngược lại, nhưng một lúc sau hắn lại phát hiện mình không trừng được to như đối phương:

"Đây là người của Khánh thị, ngươi họ Khánh sao?"

Khánh Trần quay sang nhìn Khánh Lăng rồi lại nhìn Lý Thành, hai người này còn gây gổ được sao? !

Hắn nói:

"Xin lỗi, vì vừa rồi ta không suy xét kĩ nên mới cắt rách hết quần áo, các ngươi cố chịu một chút. Khánh Lăng, các ngươi cứ giữ lại áo khoác ngoài, nhưng cởi áo giữ nhiệt cho bọn Lý Thành được không."

Lý Thành thấy Khánh Trần lên tiếng xin lỗi thì vội vàng nói:

"Ngài hiểu lầm rồi, ta không có ý trách ngài, chúng ta không sao, bên trong chúng ta vẫn còn áo mùa đông của khu giam giữ mà."

Bên phía Khánh Lăng, mọi người đã bắt đầu cởi quần áo:

"Nếu ông chủ đã ra lệnh thì nhiệm vụ của chúng ta là phục tùng, mau mặc vào đi."

Lúc này, trong thâm tâm Khánh Lăng đã coi Khánh Trần như ông chủ của mình.

Trong 19 năm qua, vị trí này vẫn luôn thuộc về Khánh Mục, trước đây hắn còn nghĩ không ai có thể thay thế được.

Bây giờ nó đã thay đổi rồi.

Hắn tin bây giờ Lý Thành cũng nghĩ như vậy, tuy Khánh Trần không phải họ Lý, nhưng thân phận của đối phương trong Lý thị đã đủ nói lên tất cả.

Khánh Trần nói:

"Không cần già mồm, đợi khi nào rời khỏi đây thì nói tiếp cũng không muộn."

Khánh Lăng và Lý Thành đã phần nào hiểu được tác phong làm việc của Khánh Trần, Lý Thành nói:

"Tuân lệnh, ông chủ."

Khánh Trần hỏi:

"Các ngươi biết có bao nhiêu quân đội của Jindai bố trí xung quanh đây không?"

"Có.”

Lý Thành giơ tay lên rồi nói:

"Ta giúp Jindai Unchoku làm việc nhiều nhất nên từng được nghe một số tin tình báo, trong bán kính 600 cây số quanh đây có tổng cộng 2 sư đoàn dã chiến. Nhiệm vụ của 2 sư đoàn này không giống đám binh sĩ trên tiền tuyến lắm, bọn chúng chủ yếu phụ trách tiêu diệt người hoang dã, dùng người hoang dã để luyện tập, tuy bọn chúng chưa bao giờ lên chiến trường nhưng đã từng giết rất nhiều người hoang dã."

Khánh Trần nhẹ nhàng gật đầu, hắn nhìn quanh 1 lượt để xác định phương hướng rồi cứ thế đi thẳng về phía nam.

Lý Thành và Khánh Lăng quay sang nhìn nhau, không biết ông chủ của họ đang định làm gì.

Hơn một nghìn người lập tức đi theo hắn, đi thẳng về phía Trung Nguyên, đi thẳng về phía quê hương của họ.

Lần này, Lý Thành không phải nói không cần quan tâm những người tụt lại phía sau nữa rồi.

Lúc trước vì phải chiến đấu nên hắn mới phải nói như vậy, bây giờ đã có Khánh Trần rồi, họ không cần lo lắng nữa.

Tuy đi trong tuyết rất lạnh, nhưng không ai phàn nàn câu nào.

Sau khi phát hiện tốc độ của họ rất chậm, Khánh Trần lại nói:

"Nếu quá mệt mỏi thì cứ treo súng ống lên người Jindai Unchoku và Takahashi Izumiike, hai người họ đều là cao thủ, nên không cần sợ họ không mang được...Đúng rồi."

Hắn vừa dứt lời, tất cả người của Lý thị và Khánh thị đều nhìn thấy Jindai Unchoku và Takahashi Izumiike cùng quỳ xuống, sau đó lạy họ chín cái.

Giống như chúc mừng năm mới vậy.

Sau đó, Khánh Trần mới tiếp tục bước đi.

Trong cuộc chiến này, hai người Jindai Unchoku mới là những người kinh hãi nhất, hoảng sợ nhất, thê thảm nhất.

Họ không những bị khống chế, mà còn phải làm giá súng, còn phải quỳ lạy người khác!

Jindai Unchoku từng nghĩ, nếu không phải Khánh Trần đang gấp gấp muốn quay về thì có lẽ đối phương sẽ bắt hắn phải quỳ lạy từ đây đến Trung Nguyên mất!

Sau khi đi bộ mấy tiếng, trong khi mọi người đang dừng lại nghỉ ngơi ăn phần lương thực lấy được trên người đám binh sĩ của Jindai, Khánh Lăng và Lý Thành đều không nhịn được mà chạy lại hỏi Khánh Trần:

"Ông chủ, chúng ta cứ đi theo hướng này sao."

Khánh Trần gật đầu:

"Ừm."

Lý Thành nói:

"Không phải ta nghi ngờ quyết định của ngài, chỉ là ta muốn nói ra suy nghĩ của mình mà thôi: Chắc chắn bây giờ Jindai đã biết có chuyện xảy ra ở căn cứ quấn sự A02, nên nhất định họ sẽ phái hai sư đoàn đó đến đối phó với chúng ta. Nếu chúng ta còn tiếp tục đi về phía nam thì chắc chắn sẽ gặp phải họ."

Khánh Trần gật đầu:

"Ừ, ta biết. Không sao, các ngươi cứ thoải mái nói ra suy nghĩ của chính mình."

Khánh Lăng cũng nói:

"Nếu không chúng ta cứ đi về phía bắc, bây giờ sông Thần Mộc ở phía bắc đã kết băng, nếu chúng ta tiếp tục hướng bắc thì có thể đến Cực Hàn chi địa, nghe nói ở đó có người hoang dã, nhưng số lượng rất ít. Sau khi đi qua sông thân mộc, chúng ta sẽ chuyển hướng sang phía tây, sau đó vòng qua phía bắc của Jindai và Kashima, men theo biên giới của vùng cấm kỵ số 001 để về Trung Nguyên, tuy con đường này rất dài nhưng xác xuất gặp phải hai sư đoàn của Jindai sẽ nhỏ hơn rất nhiều."

Khánh Trần quay sang nhìn Khánh Lăng, nếu họ lựa chọn con đường này thì quãng đường phải đi qua sẽ kéo dài hai mươi lăm nghìn dặm...

Tuy khá gian khổ nhưng sẽ an toàn hơn con đường này rất nhiều.

Chỉ là, Khánh Trần không định lựa chọn con đường đó, vì tất cả những người đi theo hắn đều đã bị giam ở đây hơn 10 năm rồi, họ không đủ sức khỏe để vượt qua quãng đường dài như vậy.

Hắn lại tiếp tục đi về phía nam, Khánh Lăng và Lý Thành đều nghi ngờ nói:

"Ông chủ, chẳng lẽ ngài không lo sẽ gặp phải hai sư đoàn đó sao?"

Khánh Trần leo lên một đống tuyết cao, sau đó vừa nhìn xa xăm về phía nam vừa nói:

"Thật ra nếu không phải Jindai Unchoku bất ngờ thay đổi kế hoạch, thì có lẽ phải 4 ngày nữa ta mới ra tay, bây giờ chúng ta chỉ có thể cầu nguyện những người kia sẽ đến."

Hắn lại liếc mắt nhìn sau lưng.

Phía sau hắn là những gương mặt khắc khổ đang tràn ngập mong đợi nhìn hắn.

Có lẽ một ngày nào đó, nhưng người này sẽ trở thành những thành viên đầu tiên trong tổ chức của Khánh Trần.

Trong số họ, có người am hiểu chỉ huy, có người am hiểu lấy tin tình báo, có người từng tạo ra một mạng lưới tình báo hoàn chỉnh.

Sau này, không cần biết Khánh Trần đi đâu, phần lớn họ sẽ đi theo hắn.

Nếu họ tiếp tục đi về phía trước, nếu họ gặp phải hai sư đoàn đó thì chắc chắn những người này sẽ chết, nhưng Khánh Trần đã đưa ra lựa chọn của mình.

Hắn tin những người đó đã đến rồi, chỉ là họ chưa gặp nhau mà thôi.

Khánh Trần nói tiếp:

"Không, không phải cược, ta tin họ nhất định sẽ đến. Đi thôi, tiếp tục đi về phía nam."

Khánh Lăng và Lý Thành quay sang nhìn nhau, xem ra có người đến cứu thanh tra Khánh Trần, không những thế, thanh tra còn có vẻ rất tin tưởng người này.

Đúng lúc này, có vẻ Khánh Trần bỗng cảm nhận được gì đó nên đã ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Hắn bỗng nở một nụ cười vô cùng xán lạn.

Bởi vì giữa những đám mây trên bầu trời có một con chim khổng lồ đang giương cánh bay.

Thanh Sơn Chuẩn, đã lâu không gặp.

Bình Luận (0)
Comment