Mau mau đẩy KP ủng hộ người ta và Khánh Trần ih nào
---
"Ừ, ta đi nói cho các thiếu gia, tiểu thư, chuẩn bị đi săn.”
Người đàn ông trung niên duỗi người nhảy khỏi xe.
Người điều khiển trẻ tuổi có chút lưỡng lự:
"Kẻ đó có thể nhận ra máy giám sát không người lái Biên Giới - 011, loại máy giám sát này chỉ dùng trong quân đội, đối phương chắc chắn có thể đoán ra chúng ta là đội ngũ đi thu săn, thậm chí có thể biết được chúng ta là người của quân đoàn số hai của liên bang. Nếu thật sự là vậy, bọn chúng rất có thể có chuẩn bị trước rồi mới đến.”
"Không quan trọng.”
Người đàn ông trung niên suy nghĩ:
"Lần này có Lý Y Nặc đi theo, so với mấy lần trước không giống nhau.”
............
Hướng bắc cách đó hơn bốn mươi km, có một khu trại lớn đang có khói lửa bốc lên cuồn cuộn.
Hàng trăm người vây quanh hơn chục đống lửa, có người dùng giũa mài nhẵn đầu đạn, có người dùng dao găm khắc chữ thập lên đầu đạn, còn có người đang lau chùi súng ống.
Một đám người lẵng lặng chờ đợi.
Mãi đến 7 giờ sáng, có một chiếc xe địa hình từ trên núi chạy tới.
Một người đàn ông cường tráng từ trên xe nhảy xuống gọi to:
"Ông chủ, bọn người Trương Đồng Đản đã không trở lại địa điểm hẹn trước như đã thoả thuận, bộ đàm đến giờ cũng không liên lạc được.”
Một người đàn ông khuôn mặt ngăm đen ngồi giữa đám người, cả buổi cũng không lên tiếng, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hắn.
Sau khi im lặng một lúc lâu, mới buông đùi dê trên tay xuống nói:
"Bên Chi Tử Hồ không tìm thấy sao?”
"Bên Chi Tử Hồ có hơn chục chiếc máy giám sát không người Biên Giới - 011, ta không dám lại gần đâu ông chủ, nhưng bên kia thật sự có truyền đến tiếng súng, nhưng ta biết có xảy ra xung đột hay không.”
Người đàn ông cường tráng nói:
"Mấy tên điên trong đội thợ săn thích bắn chơi khi uống say, xưa nay ta cũng chưa từng tận mắt thấy chuyện này.”
Người đàn ông mặt đen ngồi bên cạnh đống lửa im lặng suy nghĩ:
"Thông thường, Trương Đồng Đản thích bắt nạt kẻ yếu, cũng không dám chọc đến đội săn thu được bảo vệ kĩ càng này.”
"Có khi nào là lão già Tần Thành kia làm không?”
Một người lên tiếng.
"Không thể.”
Người đàn ông mặt đen lắc đầu:
"Từ trước đến nay lão Tần luôn giữ quy tắc cũ, làm ăn bao nhiêu năm đều suôn sẻ không có chuyện gì, Trương Đồng Đản thì nghèo rớt mồng tơi nên chắc chắn không bị giết.”
"Trương Đồng Đản được treo thưởng mười nghìn tiền ở thành phố số 18.”
Lại một người nói.
"Mười nghìn tiền đã là gì.”
Người đàn ông mặt đen cười lạnh nhạt nói:
"Một năm lão Tần kiếm được còn hơn con số này, hắn sẽ không làm chuyện dại dột đâu. Hơn nữa, sức chiến đấu của gia đình lão Tần rất bình thường, lão Tần còn đang nhắm đến một liều thuốc biến đổi gen, không cần âm thầm giết chết Trương Đồng Đản, nếu có thì hắn cũng không thể giết hết được, ít nhất phải còn một người quay về đây báo tin.”
"Đúng vậy, tuy lão Tần là thợ săn lão luyện, nhưng lần này Trương Đồng Đản đem theo 18 người, không có chuyện tất cả đều bị giết.”
Có người nói.
Tên vừa trở về lại nói:
"Buổi chiều lúc ta theo dõi Chi Tử Hồ, Trương Đồng Đản có liên lạc, nói cho ta biết đã thu được tiền da. Ta nghĩ, bên lão Tần nếu đã giao dịch xong, không đến mức giết người nữa.”
"Bọn hắn sao không trực tiếp gặp ngươi?”
Người đàn ông mặt đen hỏi.
"Ta có hỏi, nhưng sau khi hỏi qua bộ đàm thì không có người trả lời.”
Người đàn ông cường tráng trả lời.
Người mặt đen thở dài nói:
"Tám mươi phần trăm là bị người ta chặn lại rồi, đội duy nhất có thể giết hết bọn chúng, cũng chỉ có thể là đội thu săn.”
"Ông chủ, bây giờ phải làm sao? Chúng ta phải báo thù cho Trương Đồng Đản không?”
"Báo thù? Các ngươi có biết trong đội ngũ thu săn có bao nhiêu cao thủ không, hơn nữa đồ trang bị so với chúng ta còn tốt hơn rất nhiều!.”
Người đàn ông mặt đen nhìn xung quanh.
"Nhưng chúng ta nhiều người quen thuộc địa hình hơn, bọn họ sẽ đi về phía nam chính là Ách Tử Lĩnh, đến Ách Tử Lĩnh đó không phải là thiên hạ của chúng ta sao?”
Người nào đó lên tiếng.