Mười phút sau.
"Này, tửu lượng không tốt thì đừng uống chứ."
Khánh Trần cõng Ương Ương trên lưng, đi dọc theo hành lang dài dằng dặc.
"Ta còn tưởng tửu lượng của ngươi tốt lắm nên mới trực tiếp rót cạn một ly rượu whisky lớn vào miệng như thế, kết quả ba phút sau đã gục rồi."
Ương Ương ngoan ngoãn nằm trên lưng Khánh Trần, không nhúc nhích động đậy, cô gái này hiếm khi yên tĩnh như thế, ngày thường lúc nào nàng ấy cũng hung dữ như một con hổ, nhưng bây giờ lại giống một con thỏ nhỏ bé.
Nàng nằm trên lưng Khánh Trần ngọ nguậy đầu.
"Khánh Trần, ngươi mệt không?"
"Mệt chứ, cuộc sống này có ai không thấy mệt?"
Khánh Trần cười nói:
"Sau khi xuyên không, trước hết ta bận rộn với việc sinh tồn, sau đó bị bắt đến căn cứ quân sự bí mật A02, lại phải mệt mỏi nghĩ cách trốn thoát. Bây giờ thảm họa ở thành phố số 10 vừa qua đi, lại phải nghĩ cách phát triển nó. Hiện tại có hai hướng mà ta đặc biệt quan tâm, một là thuốc biến đổi gen cấp A, hai là người máy nano, nhưng dây chuyền sản xuất người máy nano rất đặc biệt, ta vẫn không biết nên bắt đầu từ đâu."
Ương Ương đột nhiên nói:
"Ta cũng rất mệt."
Khánh Trần im lặng.
Ương Ương nằm nhoài trên lưng Khánh Trần và nói tiếp:
"Thực ra, khi chỉ mới một tuổi ta đã có dị năng rồi, lợi hại lắm đúng không. Cả gia đình đều coi ta là niềm hy vọng của Future, khi ta mới bốn tuổi, họ đã tốn rất nhiều công sức để đưa ta đến Hỏa Đưởng, hi vọng ta có thể làm rạng danh tổ tông. Mỗi khi về nhà họ không còn coi ta như người nhà nữa mà tôn thờ ta như một vị thần, họ còn nói với những dân làng khác trong khu dân cư rằng ta là một đại nhân vật trời sinh. Sau đó, dân làng còn mang những thứ quý giá nhất của họ, chẳng hạn như chân sau của lợn rừng, đến và cầu xin ta ban phước cho họ, hoặc giúp họ giải quyết vấn đề của mình."
Ương Ương say bí tỉ nói tiếp:
"Mỗi lần ta về nhà đều rất vội vàng, sau đó lại phải rời đi mà không kịp nói gì với cha mẹ, Át Bích cũng cần ta. Ta không dám làm nũng với họ, vì điều đó sẽ làm họ hoảng sợ…Có thể ngươi sẽ khó hiểu được suy nghĩ của người hoang dã, đối với những người hoang dã bình thường, các thành viên của Hỏa Đường và Át Bích chính là thần thánh, không còn là người nhà nữa."
"Thân phận dị năng giả Lực Trường giống như một lời nguyền đối với ta, xé nát ta ra khỏi gia đình và biến ta thành một nhân vật cao cao tại thượng. Sau này, khi Nhan Lục Nguyên đến, hắn hỏi ta có muốn đến thế giới biểu không, lúc đó ta thật sự rất muốn rời khỏi đó, thoát khỏi ánh mắt của những người đang nhìn ta như một 'dị năng giả lực trường'. Lúc đó hắn đã hứa với ta rằng sẽ không quá lâu, nhiều nhất là ba năm, nên ta đã đồng ý."
"Sau khi đến với thế giới biểu, một phần ký ức của ta cũng bị hắn phong ấn."
Ương Ương nói:
"Trong khoảng thời gian đó ta sống rất thoải mái, ta ra khơi và lang bạt, ta đi bất cứ nơi nào ta muốn, không mang nặng trách nhiệm trên vai."
"Sau khi xuyên không, trí nhớ của ta dần dần phục hồi, và sau đó lại trở về Át Bích, cùng với đó là đủ các loại nhiệm vụ và trách nhiệm. Sau đó, ta biết được rằng...trong ba năm ta đến thế giới biểu, trong một hoạt động càn quét của quân đội liên bang, khu dân cư nơi ta được sinh ra đã bị phá hủy, cả cha mẹ ta đều bị quân đội Trần thị đưa đến khu cấm kỵ số 008 để dò đường rồi bỏ mạng tại đó. Trước đó, những người du hành thời gian đoán rằng ta thuộc tập đoàn Trần thị, và thậm chí một số người ở thế giới trong cũng đều đoán như vậy, nhưng không phải đâu, ta có thù lớn với nhà họ Trần, hoặc phải nói là ta có thù lớn với tất cả các tập đoàn tài chính."
Ương Ương hời hợt nói:
"Ta đang nghĩ, nếu ta không trở thành người chơi bản Alpha, bọn họ sẽ không gặp phải bất trắc gì. Nếu ta không có năng lực lực trường dị năng, thì ta đã có thể đồng hành với họ hơn mười năm nữa... "
Khánh Trần đột nhiên hiểu ra tại sao Ương Ương lại cố hết sức lật đổ sự thống trị của các tập đoàn, hóa ra hận thù chính là động lực của nàng ấy.
Hắn cũng từng mất đi gia đình, nên hắn biết cảm giác hận thù là như thế nào.
Hắn cõng Ương Ương đi hết hành lang dài của khoang tàu.
Ương Ương vẫn nói tiếp:
"Ta cũng không biết Nhan Thần...ờm, đó là cách mà Hỏa Đường và Át Bích gọi hắn. Ta cũng không biết hắn đã phong ấn ký ức của ta thế nào, đến giờ ta vẫn chưa hoàn toàn khôi phục trí nhớ, nếu có cơ hội gặp lại hắn, ta thật sự hy vọng hắn có thể phong ấn trí nhớ của ta một lần nữa."
Khánh Trần đột nhiên nói:
"Là vật cấm kỵ ACE-026 Chiếc Kéo Trì Trệ, vật cấm kỵ này nằm trong tay hắn."
Liên bang có hai cây kéo nổi tiếng, một chiếc là ACE-026 Cắt Bóng và chiếc còn lại là ACE-046 Chiếc Kéo Trì Trệ, chiếc kéo trước được dùng để chiến đấu, Khánh Trần định tặng nó cho Trần Chước Cừ, nữ Quyển Vương này năng lực siêu phàm, chỉ khống chế bản thân thì có phần đáng tiếc, đưa cho nàng ấy chiếc kéo Cắt Bóng mới có thể để nàng ấy phát huy hết tiềm năng của mình.