Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản Dịch)

Chương 263 - Chương 263: Gặp Được Lý Y Nặc

Nhân Danh Bóng Đêm Chương 263: Gặp Được Lý Y Nặc

Bây giờ tất cả đều biết, kẻ giết người đến vì Khánh Hoài, ngay cả Tào Nguy cũng chết, đương nhiên mọi người không muốn chôn cùng.

Có lẽ mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, nhưng không ai dám nói ra hay làm gì.

Chỉ là lúc này Khánh Hoài không xác định được rốt cuộc hai người kia đã đào ngũ hay bị giết.

Nếu bị giết, ai có thể lặng lẽ giết người, hơn nữa còn không để lại dấu vết gì mà giết người như thế?!

"Tiếp tục đi.”

Khánh Hoài bình tĩnh nói:

"Mọi người đều có vợ con già trẻ, phải suy nghĩ kĩ trước khi làm chuyện gì đó. Nếu ta chết ở đây, mọi người vẫn còn sống trở lại Liên Bang, Khánh thị sẽ đối xử với mọi người thế nào đây? Được rồi, tiếp tục lên đường.”

Lúc họ xuất phát về hướng bắc, binh sĩ đi đầu bỗng ngồi xuống, nâng tay phải ra hiệu cho đằng sau dừng lại.

Chỉ trong nháy mắt, các binh sĩ phân tán ra sau thân cây hai bên, tiến hành yểm hộ.

Rất nhanh đã có tiếng nói chuyện truyền đến:

"Có phải chúng ta lạc đường rồi không? Sao ta cảm thấy đường đi bây giờ hình như đã từng đi qua rồi thế. Ê, Vương Bính Tuất, có phải ngươi nhớ nhầm đường rồi?”

Một giọng bé gái không nhịn được nói:

"Nếu ngươi tìm được đường ra thì dẫn đường đi, nếu không thì đừng nói nhảm, cẩn thận xúc phạm quy tắc, chết cũng không biết vì sao. Còn nữa, về sau nói chuyện với Vương Bính Tuất khách khí một chút, hiểu không?”

Khánh Hoài nấp trong rừng cây nhíu mày, có chuyện gì vậy?

Hắn vốn cho rằng đố là người được dòng thứ nhất, dòng thứ hai phái tới giết hắn, bây giờ xem ra không phải.

Hơn nữa, cái tên Vương Bính Tuất nghe rất quen.

Đây không phải là cao thủ cấp B đóng giữ trong đội ngũ thu thú sao?

Hai năm trước Vương Bính Tuất cũng là sĩ quan của tập đoàn quân số 2 Liên Bang, về sau đùi phải bị thương, được Lý thị đưa đi.

"Là đội ngũ thu thú.”

Khánh Hoài nói:

"Cất dao găm tiến lên bình thường, tất cả mọi người không được phép tiết lộ nhiệm vụ lần này!”

Nói xong, Khánh Hoài liền dẫn đầu đi về phía trước.

Lúc hai bên gặp nhau, hắn nhìn thấy Lý Y Nặc đứng trước đội ngũ thu thú, người nào trong cũng đầy bụi đất.

Khánh Hoài rất nổi tiếng trong giới tập đoàn, thậm chí rất nhiều con cháu tập đoàn nhận ra hắn ngay:

"Là Khánh Hoài! Chúng ta gặp được Khánh Hoài! Chúng ta được cứu rồi!”

Khánh Hoài trầm mặc hai giây, hỏi:

"Sao các ngươi lại ở đây?”

Một người nhanh mồm nhanh miệng nói:

"Trước đó bị người hoang dã đuổi giết, vất vả lắm mới thoát được trong khu cấm kị, gặp được các ngươi thì tốt rồi, chúng ta đã được cứu!”

Còn có con cháu Khánh thị chạy tới:

"Anh Khánh Hoài, nhanh cứu chúng ta đi!”

Trong suy nghĩ của mọi người, Khánh Hoài là thành viên dòng chính có năng lực rất mạnh trong thế hệ trẻ tuổi, hoàn toàn khác với đám thiếu gia chỉ biết ăn chơi này.

Ít nhất họ không nhìn thấy đoàn người của Khánh Hoài có vết thương nào, quần áo cũng rất chỉnh tề.

Đội ngũ thu thú lại khác, quần áo ai nấy đều rách rưới, mặt mũi bầm dập nhăn nhó, nhìn qua rất thê thảm.

Trong khu cấm kị, một đám thiếu gia ăn chơi gặp quân chính quy, phản ứng đầu tiên đương nhiên là cảm thấy như được cứu.

Nhưng họ không biết, thật ra hoàn cảnh của quân chính quy trước mặt còn nguy hiểm hơn cả họ!

Hơn nữa, lúc này Khánh Hoài đã có kế hoạch mới: Hắn muốn thoát khỏi khu cấm kị với đám người này.

Càng nhiều người đồng hành, hắn càng an toàn, dù thật sự có người tới giết, trong đội ngũ thu thú cũng có cao thủ cấp B như Vương Bính Tuất, còn một đám thiếu gia ăn chơi cản cho hắn.

Như vậy tỷ lệ hắn còn sống sẽ lớn hơn nhiều.

Khánh Hoài ngẫm nghĩ, nói với trung đội trường hàng 7 ở bên cạnh:

"Phân phát túi zip cho tất cả bọn họ, bảo đảm hai người có thể dùng chung một cái. Sau đó đào 7 cái hố cho họ, chia ra chôn ở những chỗ khác nhau.”

"Đã rõ.”

Trung đội trường hàng 7 dẫn người đi phân phát túi zip, bọn họ còn thừa rất nhiều.

Dù sao đội dã chiến vốn có kế hoạch ở trong khu vực cấm kị 15 ngày, kết quả bây giờ mới được 3 ngày đã bị ép phải rút lui.

Một đám thiếu gia ăn chơi nhìn thấy túi zip thì vui mừng hớn hở:

"Anh Khánh Hoài, vẫn là các ngươi chuẩn bị đầy đủ!”

Lần này, mọi người cảm thấy Khánh Hoài đã sớm biết về quy tắc của khu vực cấm kị số 002, trong lòng càng yên tâm hơn.

Hơn nữa bọn họ thấy hắn phân phát vật tư quan trọng như thế, trong tiềm thức liền cảm giác Khánh Hoài đáng để tin tưởng.

Chỉ có trung đội trưởng hàng 7 mới kịp phản ứng: Trưởng quan Khánh Hoài muốn được tín nhiệm là thật, nhưng mục đích của chiêu đào hố để chôn này không đơn giản.

Trước đó hố chôn của họ đều bị đào hết ra, trưởng quan Khánh Hoài cũng biết để thứ đó ở dã ngoại có thể sẽ mất mạng.

Cho nên, Khánh Hoài cố tình làm như vậy, nếu có người đuổi đến và phát hiện hố, có thể sẽ tưởng là của đội dã chiến họ, sau đó sẽ lãng phí thời gian đào hố.

Trưởng hàng 7 hơi xúc động, con cháu tinh anh chân chính trong tập đoàn đúng là quá độc ác.

Bình Luận (0)
Comment