Trấn nhỏ được hình thành là bởi vì có người phá được cửa ải đầu tiền, sau đó hắn phát hiện chỉ cần qua cửa thứ nhất dễ dàng trong mỗi lần đến đây thì có thể tìm kiếm động thực vật kỳ lạ ở khu vực xung quanh tùy ý.
Thế là nhờ vào kỹ xảo phá giải cửa ải đầu tiên của mình, hắn kêu gọi một nhóm thợ săn hoang dã ở chợ đen của thế giới trong đến nơi này sinh sống.
Thế nên trước khi xuất phát, trấn nhỏ không nói cho du khách biết quy tắc, họ chỉ nói “Đợi bọn ta qua cửa là được”.
Khánh Trần không nhắm mắt, mà hắn nhìn xung quanh…
Có một cái lu bằng đá dung tích khoảng 4000 ml được đặt ở lối vào cửa ải vòng quay ngựa gỗ này, phần trong của cái lu rất sạch sẽ, nhưng lại không biết dùng để làm gì.
Nơi còn lại chỉ có hai bình chữa cháy, một thùng rác, một cuốn sổ viết ý kiến của du khách.
Không có thứ gì khác có thể sử dụng.
Rồi hắn lại nhìn về phía vật tổ chính giữa vòng quay ngựa gỗ.
Nếu như mỗi cửa ải là trò chơi trốn thoát khỏi mật thất, vậy thì cách vượt ải chắc chắn nằm trong sân chơi này.
Khi ngựa gỗ bắt đầu chuyển động, vật tổ cũng xoay tròn theo, mới đầu những hình ảnh trên vật tổ không có sự liên kết, thậm chí không hề có ý nghĩa gì cả.
Nhưng đến khi ngựa gỗ xoay tròn với tốc độ nhanh nhất, Khánh Trần bỗng phát hiện hình ảnh ăn khớp với nhau.
Hắn đang chờ để nhìn xem, chợt phát hiện hình ảnh trước mắt dần trở nên mơ hồ, ý thức cũng chìm vào cõi vô định.
Hiện tại Khánh Trần đang đứng cạnh một cây ngân hạnh, gốc cây này rất giống cái cây họ nhìn thấy trong khu cấm kỵ lúc đến.
Hắn nhìn thấy hai người đang nhóm lửa cách đó không xa.
Người mập hơn cười nói:
“Gia chủ Khánh thị có gì hay ho đâu cơ chứ, nào được tiêu dao khoái hoạt như chúng ta bây giờ?”
Thanh niên tuấn tù ngồi bên cạnh nguýt hắn:
“Nếu không ta tặng lại vị trí gia chủ cho ngươi luôn, bớt cạnh khóe người ta đi.”
Khánh Trần sững người.
Hắn đã nhìn người thanh niên tuấn tú này vô số lần...Tổ tiên của Khánh thị, Khánh Chẩn.
Trong sợi dây chuyền màu bạc của ám ảnh chi môn, trong tài liệu lịch sử của Khánh thị, con người trẻ tuổi này đã trở thành nét bút không thể xóa bỏ trong lịch sử của thế giới trong.
Hơn nữa, khi hắn nhìn Khánh Chẩn, giống như đang nhìn ảnh ngược của mình trong gương.
Thảo nào lão Trầm nói quá giống.
Bản thân Khánh Trần cũng phải thừa nhận, trong huyết thống của Khánh thị, mình là người giống Khánh Chẩn nhất.
Hai người ngồi dưới tàng cây ngân hạnh, nhưng lại chẳng liếc Khánh Trần lấy một cái, hệt như hắn không tồn tại.
Lạ thật, vật tổ này đưa mình vào hồi ức ư? Đoạn hồi ức này thật sự tồn tại, hay chỉ là hư cấu?
Đột nhiên, một người trẻ tuổi đeo kính gọng vàng xách một xâu cá đến:
“Ta ra sông bắt cá, ở đó có một ổ cá ngầm, con nào cũng vừa to vừa béo, có điều có một miếng vải đen bị nhét vào trong đó, ta không dám đi xuống xem có cái gì.”
“Rượu lấy sẵn ra rồi đây, chỉ chờ cá của ngươi thôi!”
Mập mạp cười híp mắt.
Ngay sau đó, một thanh niên giống hệt Khánh Chẩn từ xa chạy lại, hắn cười nói:
“Xin lỗi, ta đến muộn.”
Khánh Trần ngớ ra, tại sao lại có một người giống Khánh Chẩn như đúc thế này? Khoan đã, đây là sinh thể mô phỏng của Khánh Chẩn, Khánh Thận!
Tất cả các sinh thể mô phỏng đều được nhân bản bởi công ty Hỏa Chủng, giống như Khôi Lỗi Sư Tông Thừa hiện nay thật ra chỉ là sinh thể mô phỏng của Tông Thừa thật sự.
“Ngươi đã nghĩ ra quy tắc chưa?”
Chàng béo kia hỏ.
Khánh Trần rùng mình, vật tổ này vậy mà lại nhắc đến quy tắc trực tiếp luôn ư?
Lão Tam trầm ngâm, đột nhiên hắn nhìn về phía Khánh Trần đang đứng:
“Trong mê cung chỉ có một bức tượng điêu khắc thằn lằn, nhưng nếu ngươi đồng thời nhìn thấy hai bức tượng thì không được ném thẻ cầu phúc vào miệng chúng.”
Khánh Trần cau mày, điều này mâu thuẫn với lời nhắc “sau khi tiếng rèn sắt vang lên lập tức vào khu vực mê cung và ném thẻ cầu phúc vào miệng thằn lằn” trước đó, không, đây có thể xem như tuần tự bổ sung quy tắc.
Lẽ nào sẽ có thêm một bức tượng thằn lằn thình lình xuất hiện trong mê cung?
Nếu ném thẻ cầu phúc vào miệng thằn lằn khi thấy hai bức tượng thì sẽ xảy ra chuyện gì? Khánh Trần cảm thấy các quy tắc của khu vui chơi không hẳn đều là thật, cho dù được ghi trong Hướng dẫn dành cho du khách trên cây ngân hạnh thì cũng có khả năng có bẫy.
Bỗng nhiên, tiếng Cẩu Oa vang lên bên ngoài:
“Hành động!”
Ngay sau đó là tiếng hô đánh giết và tiếng kêu rên, Khánh Trần nhìn thấy mấy tên thuộc hạ của Cẩu Oa thừa dịp vòng quay chuyển động thì vung đao chém du khách mới trên ngựa gỗ hoa văn sấm sét!
Trong vòng quay ngựa gỗ đang xoay nhanh, vòng ngựa gỗ trong và ngoài lướt qua nhau, nhân lúc giao nhau thủ hạ của Cẩu Oa chém từng nhát đao về phía những du khách kia.
Du khách mới kêu la thảm thiết:
“Cứu mạng! Tại sao lại giết ta!”
Ba du khách mới ngồi trên ngựa gỗ sấm sét thậm chí còn không nhận ra mình đã bị phân sang phe đối địch, đây cũng là nguyên nhân mà từ đầu đến cuối nhóm Cẩu Oa không giới thiệu quy tắc cho du khách mới tới.