Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản Dịch)

Chương 2729 - Chương 2733: Cảnh Trong Mơ 6

Nhân Danh Bóng Đêm Chương 2733: Cảnh Trong Mơ 6

Đại Lừa Dối hỏi ngược lại:

“Ngươi là Kỵ Sĩ sao?”

“Đúng vậy.”

Khánh Trần gật đầu.

“Chẳng trách.”

Đại Lừa Dối suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Trương Tiểu Mãn chỉ dặn dò, chỉ có Kỵ Sĩ mới có thể biết được bí mật thành thần, những người khác có biết được cũng không có tác dụng gì. Bí mật thành thần gồm có bảy cái, đôi mắt chân thật màu đen tạm thời phong ấn ý chí tinh thần; hoàn thành bốn cửa ải sống chết của Kỵ Sĩ để mở ra khóa gien, để gien cải tạo năng lực ứng biến; bị bệnh ung thư, đây là bắt đầu của việc thành thần; lấy được thuốc có thể sống cùng với ung thư của công ty Hỏa Chủng, nó sẽ thay đổi mọi thứ.”

“Nhất định phải mở khóa toàn bộ gien sao?”

Khánh Trần hỏi.

“Đúng vậy, Du Quỳnh Sơn chỉ nói như thế.”

Đại Lừa Dối nói:

“Đúng rồi, hắn còn nói...con đường thành thần cũng không bằng phẳng, vẫn còn có nguy hiểm trong việc đồng hóa cùng thế giới, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là một thế giới, mà là một bộ phận nào đó của thế giới.”

“Đã hiểu.”

Cuối cùng Khánh Trần cũng nhận được lời giải đáp chính thức, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.

Lúc này, hắn đột nhiên ho khan, không ngờ lại ho ra một búng máu.

Đại Lừa Dối sửng sốt:

“Chẳng trách ngươi muốn tìm kiếm bí mật thành thần...”

“Ừm, đôi mắt chân thật, thuốc có thể sống cùng với ung thư, ta đều đã có được, chỉ còn lại hai cửa ải sống chết.’

Khánh Trần nói:

“Đúng rồi, hiện tại ta đã có thể đi rồi đúng không? Ta muốn thu thập gien của các sinh vật bên ngoài khu cấm kỵ số 001 để nghiên cứu thuốc gien cấp A, có được đi không?”

Đại Lừa Dối lắc đầu:

“Cái này thì không được, ngươi chỉ thu nhận vật cấm kỵ là công viên giải trí, chứ không phải toàn bộ khu cấm kỵ, sao có thể để ngươi phá hoại hoàn cảnh sinh thái của khu cấm kỵ số 001 được?”

Khánh Trần nhướng mày.

Đại Lừa Dối vội vàng đổi cách nói khác:

“Từ trước đến giờ ngươi chỉ trải qua quy tắc của công viên giải trí, trong khu cấm kỵ còn có vô số quy tắc khác, ngươi muốn đi sâu vào chắc chắn sẽ bị quy tắc giết chết, cho dù ngươi là bán thần thì cũng chưa chắc có thể xông ra ngoài.”

Khánh Trần gật đầu:

“Đã hiểu.”

Đại Lừa Dối lê dép lê dẫn hắn đi về phía sâu trong Thần Điện Anh Linh, một đám anh linh vàng rực giống như mấy em bé tò mò cùng nhau tiễn hắn ra cửa.

Đại Lừa Dối nói:

“Đi từ cửa sau ra ngoài đó chính là nơi cấm kỵ, đi về phía tây 2 km chính là cây ngân hạnh, như vậy chắc ngươi đã biết phải đi như thế nào rồi đúng không?”

“Ừ, biết rồi.”

Vẻ mặt Khánh Trần không có bất cứ biểu tình nào, không có thất vọng, cũng không có phẫn nộ.

Đại Lừa Dối hỏi thử:

“Vượt qua của ải công viên giải trí cũng không thể thu nhận Thần Điện Anh Linh, muốn bắt vài sinh vật bên ngoài khu cấm kỵ cũng không được cho phép, ngươi có tức giận không?”

“Cái này có gì đâu mà phải tức giận.”

Khánh Trần cười nói:

“Ta cũng có được hai vật cấm kỵ mà, đúng không?”

“Ồ, ngươi cũng rất biết thỏa mãn đó.”

Đại Lừa Dối bĩu môi nói.

Thật ra các anh linh cũng đang quan sát Khánh Trần.

Là người đầu tiên vượt qua cửa ải trong nghìn năm qua, bọn họ đương nhiên rất tò mò rốt cuộc Khánh Trần có tính cách như thế nào, có năng lực gì.

Nếu đối phương đúng cũng giống như thần minh Du Quỳnh Sơn, hoặc là có được phẩm đức được bọn họ tán thành, vậy đi theo Khánh Trần đi ra ngoài chơi cũng không sao.

Lại thêm Khánh Trần là Kỵ Sĩ, bọn họ rất có hảo cảm với Kỵ Sĩ.

Vì thể, mọi người đều muốn thử xem, cố ý không nói cho hắn biết làm sao để thu nhận hai mươi bốn thanh tâm kiếm, còn trực tiếp bác bỏ thỉnh cầu của Khánh Trần.

Bọn họ chỉ muốn xem thử Khánh Trần sẽ có phản ứng như thế nào. Chỉ là...

Hiện tại Khánh Trần lại không có vẻ vui hay buồn gì cả, lại làm bọn họ cảm giác có chút vô lực, giống như đấm một quyền vào bông, không thể thăm dò được bất cứ điều gì.

Đại Lừa Dối và đám anh linh đưa tiễn Khánh Trần đến dưới cây ngân hạnh:

“Vậy tạm biệt ha?”

Khánh Trần đột nhiên quay đầu lại cười nói:

“Mọi người chờ một chút.”

Lúc này, Khánh Kỵ bước từ phía sau cây ngân hạng ra, Khánh Trần nhìn về phía Khánh Kỵ:

“Bắt lại!”

Giây tiếp theo, Khánh Kỵ mở Ám Ảnh Chi Môn ra, lại thấy Khánh Dã và bộ đội chiến sĩ Ảnh Tử đã chờ sẵn ở bên ngoài, khiêng theo mười bảy Mật Thược Chi Môn chạy ra.

Ngay sau đó, một đám người khổng lồ chui từ trong Mật Thược Chi Môn, tò mò quan sát xung quanh.

Khi bọn họ nhìn thấy anh linh và cây ngân bạch vàng óng ánh:

“Woa!”

Khánh Trần thay đổi thái độ bình tĩnh như ban nãy, ngược lại cười tủm tỉm nói với đám người khổng lồ:

“Cướp bọn họ cho ta, lui ra ngoài thi thập giống loài cho nhà khoa học số hai, chỉ cần là động vật có vú thì không được bỏ sót dù chỉ một con.”

Các anh linh:

“?”

Bình Luận (0)
Comment