Có Người Nhà nhỏ giọng lầu bầu:
“Nếu biết trước thì dù sao cũng phải đưa thêm nhiều đồ ăn một chút chứ...”
Người đàn ông trung niên nói tiếp:
“Lão gia tử nói những thứ này đủ để cho các ngươi sống sót là được rồi, ai thật sự không chịu thì cho hắn ăn chút gì đó. Gian nan và mệt mỏi là những gì các ngươi nhất định phải trải qua, nhưng cũng không cần bỏ mạng hết ở đây vì bệnh tật và những trận bom vô nghĩa. Vải ngụy trang là cho các ngươi dùng để tránh né khí cầu máy, miễn cho các ngươi bị quân địch ném bom.”
La Vạn Nhai vội nói:
“Vất vả rồi, vất vả rồi, thế này là tốt lắm rồi, vô cùng cảm ơn các ngươi.”
Hắn nói thật, giữa núi rừng hoang vắng đột nhiên có người đưa vật tư cho mình, niềm vui bất ngờ này còn khiến người ta phấn khởi hơn ngày thường trúng xổ số 5 triệu, đây là đồ cứu mạng đấy!
Đói khát còn có thể chịu đựng được, nhưng ốm đau thì khó lắm.
Chẳng qua La Vạn Nhai cảm thấy khó hiểu, sao mà lão gia tử thần thông quảng đại quá vậy, đối phương đoán được mọi việc từ bốn tháng trước bằng cách nào?
Năng lực ấy chẳng khác nào khả năng tiên tri giống như thần linh.
Lúc trước Khánh Trần từng nói ra suy đoán của mình, đối phương ở trên núi Ngân Hạnh, không hề ra khỏi cửa mà giống như đã biết trước sau khi hắn bị Jindai Yunhe đưa đến căn cứ A02 sẽ phải trải qua những gì.
Năng lực dự đoán tương lai cũng giống như góc nhìn Thượng Đế của Người Xem Mệnh, cực kỳ lợi hại.
Người đàn ông nhìn ánh mắt La Vạn Nhai toát ra vẻ nghi hoặc thì bật cười:
“Ngươi không cần phải nhìn ta như thế, ta cũng không biết lão gia tử làm sao mà biết được.”
“Lão gia tử biết bọn ta sẽ bị buộc phải đi xa, lại còn có thể chuẩn bị vải ngụy trang tương ứng với số người, vậy vì sao ông ấy không cảnh báo trước về những nguy hiểm sẽ xảy đến?”
La Vạn Nhai hỏi:
“Ví dụ như phép thuật hắc ám, ví dụ như sự xâm lược của vương quốc Roosevelt, hoặc là sự phản bội của Lý thị?”
Người đàn ông trung niên mỉm cười, lắc đầu:
“Sao ta biết được những việc này? Bọn ta chỉ nghe theo lệnh thôi...Có điều lão gia tử từng nói, nếu ngươi có thể chấp nhận được kết cục của cuộc đời thì đừng cố gắng thay đổi nó, bởi vì ngươi không biết nó sẽ trở nên tốt hơn hay tệ đi, chúng ta không thể khống chế được số phận.”
La Vạn Nhai trầm tư, lão gia tử chỉ có thể nhìn thấy những đoạn ngắn về tương lai, hay đối phương không muốn thay đổi hiện trang? Hắn không xác định được.
“Ta còn có một câu muốn hỏi, ngài tên gì?”
Tiểu Thất hỏi.
“Không cần dùng kính ngữ khách sáo như thế, gọi ta là E1333 là được.”
Người đàn ông trung niên cười:
“Kể từ ngày gia nhập đội quân ảnh tử, bọn ta không có tên của mình nữa. Bọn ta không cưới vợ sinh con, không chức vụ, không quân hàm.”
Thành viên của Hội Phụ Huynh sửng sốt, những người này là những cái bóng chân chính, tự nguyện từ bỏ tất cả, cam tâm trở thành một viên gạch tầm thường trong thời đại này, thành hòn đá tảng dưới lòng đất của tòa cao ốc Khánh thị.
E1333 nói:
“Được rồi, các ngươi nhận vật tư rồi, bọn ta cũng rút lui đây. Trong đội ngũ của các ngươi hẳn là có nhiều người bị bệnh rồi, mau đưa thuốc cho họ đi. Mong có ngày chúng ta gặp lại nhau ở Tây Nam.”
Nói xong, giữa núi rừng chợt có mấy trăm thành viên đội quân ảnh tử khoác cỏ cây ngụy trang thình lình đứng dậy, họ trông giữ ở đây suốt bốn tháng liền, bây giờ cuối cùng cũng có thể rút lui.
La Vạn Nhai nhìn những chiến sĩ ảnh tử đi xa, bỗng nói:
“Trên thế giới này dường như còn có rất nhiều điều chúng ta không biết. Nhưng lão gia tử cố ý cử một đơn vị ở đây trông coi, sợ chúng ta chết hết...Điều này có nghĩa là một ngày nào đó trong tương lai chúng ta rất quan trọng đúng không?”
…
“Chú ý ẩn nấp, không được lên tiếng!”
Tất cả thành viên của Hội Phụ Huynh nằm trong rừng, dùng vải ngụy trang phủ lên người mình, thậm chí không dám thở mạnh.
Một lát sau, một chiếc khí cầu máy cấp Ất của Lý thị bay ngang qua bầu trời, mãi cho đến khi nó bay xa mọi người mời thở phào một hơi và đứng dậy, nhét vải ngụy trang vào trong ngực, đợi lần sau lại dùng tiếp.
Vải phin là một món đồ cứu mạng cực kỳ hữu ích khi ở bên ngoài, nếu ngươi bị nhốt ở một nơi rét lạnh thì quấn chặt tấm vải, nó có thể phản xạ bức xạ nhiệt do cơ thể tản ra, do đó có tác dụng giữ ấm.
Đây là “đêm cuối cùng” trong chuỗi ngày sinh tồn nơi hoang dã, bởi vì tấm vải phin này có thể giúp ngươi sống sót qua ban đêm rét lạnh, đơn giản và thực dụng.
Mọi người đứng dậy, tiếp tục cuộc hành trình.
“Từ trước đã nghe nói ông lão trên núi Ngân Hạnh cực kỳ tàn nhẫn, bây giờ đúng là được mở mang tầm mắt.”
La Vạn Nhai nhìn danh sách vật tư được Tiểu Thất sửa sang lại:
“Thật sự không định cho chúng ta ăn no mà.”
Trong số vật tư này, quả thật có đầy đủ thuốc men, đối phương còn chuẩn bị cả thuốc tránh thai cho họ luôn chứ đừng nói là thuốc kháng sinh.
Nhưng thức ăn lại chỉ vừa đủ để cầm hơi thôi.
Xem đến đây, La Vạn Nhai cũng đã hiểu ra, lão gia tử muốn họ đi đến cuối cùng, dùng quãng đường 7000 km để rèn luyện ra được một đội ngũ hữu dụng, dễ dùng, được sàng lọc kỹ càng.
“Đi ra ngoài thôi, tất cả đều sống sót đi ra ngoài.”
La Vạn Nhai cảm thán:
“Phần lớn những người này trước đây đều sống trong thành phố, lúc thử triều xuất hiện họ không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đối mặt với nó. Bây giờ cho họ một con đường có thể lựa chọn, muốn chạy thì chạy sớm đi, những ai nên ở lại thì đều ở lại hết, hoàn thành đoạn đường 7000 km này, e rằng sau đó sẽ là một trận chiến ác liệt.”
Đột nhiên điện thoại vệ tinh trên người La Vạn Nhai đổ chuông.