Rốt cuộc bất cứ thứ gì trên Kình Đảo đều không cần phải trải qua quá trình chế tạo, toàn bộ đều được tạo nên bằng sự tưởng tượng của Maki-chan.
Những người bị mang đến đây đều cảm thấy vô cùng chấn động. Họ ảo tưởng mình cũng có thể sống ở một thế giới như vậy, sau khi họ thưởng thức hết mọi thứ mới bị đưa vào cứ điểm chiến tranh.
Trong cứ điểm, thành viên của Hội Phụ Huynh vẫn đang bận rộn thu hoạch trái cây, hoặc cũng có người đang sôi nổi sao trà.
Tất cả người du hành tiềm ẩn ngồi xuống, La Vạn Nhai đưa cho mỗi người một cái khay, trong đĩa là phần ăn bao gồm hai quả Trường Sinh Thiên, một cốc trà Cảnh Sơn.
Một quả Trường Sinh Thiên có thể tăng sức lực thêm 15 kg, một cốc trà Cảnh Sơn có thể tăng thị lực.
Đây là thực vật có hiệu quả rõ rệt nhất trên Kình Đảo, tỷ phú vừa ăn trái cây xong là nhận thấy rõ ràng sự thay đổi của cơ thể!!!
Mọi thứ thật là thần kỳ!
Người du hành tiềm ẩn trong cứ điểm chiến tranh ngày một đông hơn, ban đầu chỉ có mười mấy người, sang ngày hôm sau đã lên đến hơn một nghìn.
Người du hành tiềm ẩn dần dần thả lỏng cảnh giác.
Rốt cuộc nếu muốn giết họ thì cũng không cần phải phí công như thế.
Họ bắt đầu truy hỏi đây là đâu, tại sao phải mang họ đến đây, thậm chí có người còn nhận ra Jindai Sorane đang hái trà:
“Ta nhận ra ngươi, ngươi là nữ minh tinh người Nhật đột nhiên tránh bóng.”
Jindai Sorane đội mũ rơm, khom lưng hái lá trà, thoạt nhìn giống như thiếu nữ thôn quê xinh xắn, nàng chỉ mỉm cười, không nói gì cả.
Khánh Trần đứng trong bóng râm của cứ điểm chiến tranh, bình tĩnh quan sát họ.
Hắn xây một phòng giám sát khổng lồ trong cứ điểm, camera quan sát tất cả mọi người ở mọi phương vị, không có điểm mù.
Ngày thứ ba sau khi trở về, hắn không làm gì cả mà chỉ sắp xếp phòng ở cho những người du hành tiềm ẩn này, ngày ngày chiêu đãi thịnh soạn.
Ngày thứ tư sau khi trở về, số lượng người du hành tiềm ẩn đã lên đến hơn 3000 người, nhưng Khánh Trần vẫn bất động, chỉ tiếp tục quan sát hơn 600 màn hình trước mặt.
Khánh Trần rất kiên nhẫn.
Trái lại, những người du hành tiềm ẩn kia dần không chịu đựng được, họ dồn dập truy hỏi Người Nhà:
“Bọn ta bị mang đến đây, có phải có nghĩa là bọn ta cũng có cơ hội trở thành người du hành?”
Nhưng Người Nhà không trả lời mà chỉ bảo họ cứ yên tâm ở đây.
Đến ngày thứ năm, bắt đầu có người nôn nóng, chủ động yêu cầu trở thành người du hành.
Ngay cả Tiểu Thất cũng cảm thấy nghi hoặc mà đi tìm Khánh Trần dò hỏi:
“Phụ Huynh, có phải đã đến lúc rồi không? Đưa họ đến Bắc Mỹ, bắt đầu thực hiện kế hoạch thay thế?”
Hánh Trần đứng trước cửa sổ sát đất ở tầng bốn, chọn ra hơn 70 người trong số 3000 người kia:
“Đi, dẫn họ lên đây.”
“Hả?”
Tiểu Thất sửng sốt.
“Đi đi.”
Tiểu Thất vội vàng chụp lại khuôn mặt của hơn 70 người đó rồi nhanh chóng dẫn những người này lên tầng bốn, Khánh Trần muốn trò chuyện với từng người một.
Trong phòng thẩm vấn, đèn sợi đốt chiếu thẳng vào mặt đối phương, KHánh Trần bình tĩnh ngồi đối diện:
“Hình như ngươi không hề ngạc nhiên chút nào, khi nhìn thấy công nghệ neon hologram cao cấp nhất, ngươi không kinh ngạc, khi ăn trái cây, ngươi cũng không bất ngờ. Từ đầu đến cuối ngươi đều giữ thái độ dè dặt, quan sát mọi thứ xung quanh cẩn thận, và luôn giữ khoảng cách với những người khác.”
Người đàn ông trung niên da trắng ngồi đối diện hắn nói:
“Nếu ngươi bị bắt cóc thì ngươi cũng sẽ phản ứng như thế thôi.”
Khánh Trần mỉm cười, lắc đầu:
“Bây giờ ta nên gọi ngươi là Winston, hay là hầu tước Winston?”
Ngay từ lúc bắt đầu, việc Khánh Trần muốn làm không chỉ là tiến hành kế hoạch thay thế, mà hắn còn muốn tìm ra những người du hành của đại lục phía Tây ẩn giấu thân phận thành công trên toàn thế giới.
Ở đại lục phía Đông, đến nay có một vài người du hành che giấu rất kỹ, họ không gia nhập Côn Luân, Cửu Châu, Hội Phụ Huynh, thậm chí không nói cho bất cứ ai, và cũng không bị phát hiện, cứ cẩn thận giấu mình.
Ở Kashima và Jindai, vì ngôn ngữ bất đồng nên người du hành vừa đến là bị phát hiện ngay.
Nhưng Bắc Mỹ thì khác, rất nhiều người ở đây có cơ sở ẩn trốn, họ chỉ cần cầm cự qua khoảng thời gian gian khổ nhất là có thể sống tiếp với thân phận người thế giới trong một cách đương nhiên.
Bây giờ, Khánh Trần gần như tìm ra hết tất cả những người này, không bỏ sót một ai.
Trong cứ điểm chiến tranh, mọi người đều bị tịch thu điện thoại di động, đồng hồ cùng với mọi công cụ để xem giờ giấc.
Đèn huỳnh quang trên mái cong của cứ điểm chiếu sáng bất kể ngày đêm, khiến quan niệm về thời gian của mọi người trở nên mơ hồ.
Nhưng con người sống không thể thiếu thời gian.
Nghiên cứu tâm lý chỉ ra rằng, nếu một người không nhìn thấy mặt trời mọc mặt trời lặn, không có cách nào để tính toán thời gian thì nội tâm người đó sẽ dần dần suy sụp, đây là một trong những nguyên nhân chủ yếu mà phòng giam tối tăm khiến tù phạm sụp đổ.