Trương Thiên Mộng cầm đũa, gắp một miếng thịt bò núi lửa trong nồi lẩu dầu ớt một cách chính xác, cho vào mồm và nhai kỹ, rồi nói:
“Chúng ta xem tình hình hiện tại là thế này, Lý thị giết người của Hội Phụ Huynh, vây công thành phố số 10, cắt đứt quan hệ với Lý Trường Thành cô cô của ngươi, còn lùng tìm các thành viên khác của Hội Phụ Huynh trong núi...Dù nhìn từ góc độ nào thì cũng là phản bội rồi, có lẽ hắn làm thế là để bảo vệ Lý thị, cũng có khả năng là những thứ khác, nhưng bây giờ đó là sự thật không thể chối cãi.”
Lý Khác đặt hai tay trên đầu gối, hắn đờ đẫn ngồi trên băng ghế, miệng há ra, nhưng lại không biết phải nói gì.
Trương Mộng Thiên nói tiếp:
“Ta biết giờ ngươi không chấp nhận được, lát nữa ta mang ngươi đi ra ngoài, nhìn xem rốt cuộc ngươi nên làm gì.”
Lý Khác giương mắt nhìn hắn:
“Khi nào?”
“Phải đợi ta và Vân Kính thúc ăn xong nồi lẩu này đã.”
Nói xong, Trương Mộng Thiên lại gắp một đũa rau tiến vua, cho vào miệng nhai nhóp nhép.
Lý Vân Kính ở bên cạnh thả hai miếng đậu phụ vào nồi, như không nghe thấy gì cả, hắn làm người hộ đọa, chưa bao giờ tham gia vào cuộc đối thoại của hai người này, hắn giống như một người máy không có tình cảm.
Sau khi ăn trưa xong, Trương Mộng Thiên đi đằng trước, rõ ràng mắt quấn dải lụa mà vẫn đi lại tự nhiên, như thể còn có một con mắt khác được giấu ở nơi nào đó trên người hắn.
Còn Lý Khắc hồn xiêu phách lạc theo sau.
Trương Mộng Thiên đi thẳng đến khu thứ chín của thành phố số 5.
Ở đây rất sạch sẽ, phòng ốc của cư dân sáng sủa gọn gàng, bảng hiệu rực rỡ đã xuất hiện trên cao ốc chẳng biết từ bao giờ.
Vài đứa trẻ đá bóng trên đường phố, một đứa mập mạp phấn khởi đá bóng, nhưng hắn vừa mới nhấc chân lên, còn chưa kịp chạm vào quả bóng thì Trương Mộng Thiên cũng đã vươn tay ra và nói với Lý Khác:
“Ngươi từng đến khu thứ chín của thành phố số 18, đúng không?”
Bịch một tiếng, quả bóng đá rơi vào tay của Trương Mộng Thiên, dừng lại ngay chính giữa lòng bàn tay.
Khi họ vào khu thứ chín thì cũng đã có thành viên của Hội Phụ Huynh chú ý đến họ rồi, vì thế thành viên nọ được chứng kiến cảnh tượng đáng kinh ngạc ấy, Trương Mộng Thiên giơ tay lên hệt như biết trước, quả bóng chưa bị đá đi mà đối phương đã biết bóng sẽ bay đi đâu.
Bách phát bách trúng.
Đó là giác quan thứ sáu trời sinh, thậm chí còn nhanh hơn kỹ năng đánh trúng của Người Xem Mệnh.
Trong trung tâm giám sát, thành viên Hội Phụ Huynh tức tốc điều động nhân viên:
“Nhanh, nhanh, nhanh, cao thủ đến, cử nhiều người đến giám thị, cẩn thận họ làm chuyện gì đó ở khu Tam Hạ. Trước tiên điều động 30 người...Không, 50 người, chuẩn bị đánh hội đồng rồi!”
Nhưng người chịu trách nhiệm trung tâm giám sát nhìn màn hình, sau đó đập một phát lên đầu Người Nhà kia:
“Ngươi bị ngu à, đó là đồ đệ của ông chủ. Trương Mộng Thiên, quên rồi à?”
“CMN, thì ra là Tiểu Mộng Thiên! Hồi trước khi chống lại thử triều ở thành phố số 10, ta từng trông thấy hắn, hắn ở trên tầng gõ chậu nói cho bọn ta biết phòng tuyến bên nào sụp đổ!”
Hiện nay, những Người Nhà trải qua thảm họa ở thành phố số 10 đã phát triển mạnh mẽ rồi, họ trở thành giáo viên cho từng đội ngũ, dẫn dắt người mới xông pha chiến đấu.
Họ đều đã chết một lần rồi, còn sợ gì nữa đâu.
Mà Trương Mộng Thiên là người họ rất quen thuộc.
Chỉ có điều, hiện tại Trương Mộng Thiên bịt mắt, trông không giống đôi mắt máy móc lúc trước, thế nên mới đầu họ không nhận ra.
Người Nhà tán thưởng:
“Tiểu Mộng Thiên cũng trở thành cao thủ rồi.”
Trương Mộng Thiên và Lý Khác có thể xem như cao thủ không?
Hiện nay họ đạt đến cấp B, đúng là có thể xem như cao thủ, nhưng vẫn chưa đủ lợi hại.
Lý Khác trả lời Trương Mộng Thiên:
“Ta từng đến khu Tam Hạ của thành phố số 18, lúc ta đến, ở đó không giống nơi này lắm.”
Trương Mộng Thiên hỏi:
“Khu Tam Hạ ở đó ra sao? Để ta giúp ngươi nhớ lại...Bởi vi ta đến từ khi Tam Hạ.”
“Khu Tam Hạ thật sự không giống những gì ngươi đang thấy, không có trẻ con đá bóng trên đường, vì đường phố chất đầy rác rưởi, hôi thối không ngửi nổi, không có chỗ nào là mặt đất bằng phẳng, trên đường đi còn có vũng nước đọng, chơi đá bóng chẳng vui chút nào.”
“Không chỉ thế, trẻ con khi đi ra ngoài nhất định phải có người lớn đi cùng, bằng không con của ngươi rất có khả năng sẽ biến thành bộ phận cơ thể của ngươi khác...Không, có người lớn đi theo cũng có thể bị cướp đi.”
“Hồi ta còn ở khu Tam Hạ, cha mẹ muốn bán con cái, vì mạng sống nên ta tự rời nhà trốn đi. Mỗi ngày trốn trong cao ốc tối tăm, giãy giụa sinh tồn, lúc ngủ cũng lo lắng sẽ bị người khác trói đi. Ta sống trong lo sợ bất an như thế suốt 4 năm, cho đến một ngày sư phụ xuất hiện.”
Lý Khác quay đầu nhìn hắn:
“Ta biết những gì ngươi đã phải trải qua...Nhưng việc này thì liên quan gì đến chuyện của ta và của cha?”
Trương Mộng Thiên mỉm cười:
“Ngươi cảm thấy khu Tam Hạ dơ bẩn tanh hôi thay đổi thành dáng vẻ như hiện nay bằng cách nào?”
“Đương nhiên là vì sư phụ.”