Lúc này, trong đám người có người cười nói:
"Quả nhiên sống thêm sáu canh giờ, chứng kiến ông chủ giết nhiều thú binh như vậy thật là đáng giá."
Tiểu Nhị đột nhiên giơ tay và nắm chặt lại, vô số thành viên của hội Phụ Huynh vây quanh Khánh Trần và di chuyển về phía nam.
Khánh Trần cau mày:
"Mọi người làm gì vậy?"
Tiểu Nhị nói:
"Ngài vẫn chưa khôi phục trí nhớ và phong ấn vẫn chưa được gỡ bỏ. Ngài không nên chết ở đây với chúng ta. Một ngày nào đó ngài sẽ khôi phục trí nhớ thôi, vẫn còn rất nhiều người cần có ngài. Chúng ta sẽ mở đường phía nam cho ngài, ngài phải rời đi ngay."
Khánh Trần không ngờ hắn vốn dĩ đến để cứu người nhưng cuối cùng chính những người này mới là người cứu hắn.
Giống như những người này ngày đêm mong chờ hắn trở về, nhưng những phòng tuyến kia lại chính là những người này ngày đêm canh giữ.
Quân đoàn Thú Nhân lại gia tăng tốc độ tấn công, các thú binh hung hãn lao về phía trước như thể chúng sợ Khánh Trần sẽ rời đi.
Tuy nhiên, hội Phụ Huynh lại phân ra hai nhóm với trật tự nghiêm ngặt, một nhóm gắng gượng để khống chế sự tấn công của quân đoàn Thú Nhân, nhóm còn lại tiếp tục yểm hộ Khánh Trần và mở đường về phía nam.
Nhưng quân đoàn Thú Nhân không có ý định để Khanh Trần rời đi, ba lão quái vật Người Xem Mệnh với vết thương trên người đều xông lên cùng đám thú binh để chặn lại đường về phía nam.
Họ biết rằng Khánh Trần đã thật sự kiệt sức vì thế hôm nay nhất định phải giữ Khánh Trần lại!
Một thành viên của hội Phụ Huynh hét lên:
"Xông lên, không được quay đầu!"
Khánh Trần cảm thấy trong lòng giống như có cái gì đang không ngừng va chạm vào xiềng xích, cho đến khi xiềng xích đó xuất hiện một vết nứt!
Mặc dù đã nứt ra nhưng xiềng xích phong ấn vẫn không thể phá vỡ dù cho hắn cố gắng thế nào, đầu Khánh Trần đau như muốn nổ tung, muốn gào thét lên nhưng lại không hể phát ra thành tiếng.
Cảm giác thật khiến người ta tuyệt vọng.
Các thành viên của hội Phụ Huynh đã cố gắng hết sức để vượt qua con đường đi về phía nam, nhưng lại thất bại hết lần này đến lần khác.
Đúng lúc này, xa xa đột nhiên truyền đến âm thanh lao tới.
Âm thanh đó giống như tiếng trống trận truyền đến từ xa, có người gào thét, giai điệu của người như khúc ca vùng tuyết.
Các thành viên của hội Phụ huynh đã bị quân đoàn Thú Nhân chặn lại nên họ chỉ có thể nghe thấy giọng nói chứ không thể thấy mặt, họ cảm thấy rằng giọng nói đó đang đến gần hơn và nhanh hơn!
Tiểu Nhị hét lớn:
"Bế ta lên!"
Hai thành viên của hội Phụ Huynh dùng tay làm thành một cây cầu và nhấc bổng Tiểu Nhị lên.
Tiểu Nhị sửng sốt, hăn thấy hàng ngàn con trâu rừng cực kỳ cao lớn đang lao nhanh về phía họ, những con trâu rừng với vật tổ màu đen cuồn cuộn xông tới, chiếc sừng trên đầu sắc như hai con dao nhọn, và chúng cao bằng những thú binh.
Đây không phải là trâu rừng, đây là thần ngưu ở dãy núi tuyết phía tây nam!
Nhưng điều kỳ lạ là con thần ngưu nào cũng bị bịt mắt bằng dải vải đen.
Tiểu Nhị chỉ thấy toàn thần ngưu chứ không thấy một bóng người nào!
Ngay sau đó, đàn thần ngưu đuổi nhanh đến phía rìa quân đoàn Thú Nhân, bọn chúng không đối đầu trực diện với quân đoàn Thú Nhân, so với số lượng quân đoàn Thú Nhân thì số lượng của chúng vẫn còn quá ít không thể chống lại với địch.
Tuy nhiên, khi đàn thần ngưu tiến tới mép rìa quân đoàn Thú Nhân thì trong bụng thần ngưu có hàng ngàn người chui ra, hai gò má của họ rám nắng như màu đỏ cao nguyên, đầu bện bím tóc chằng chịt và trên cổ đeo lủng lẳng những dây chuyền làm từ xương ngón tay. Những sợi dây chuyền va chạm vào nhau phát ra âm thanh lạch cạch.
Hàng nghìn người này đều mặc áo choàng lộ ra bả vai trần trụi với vật tổ cuồn cuộn màu đen.
Hỏa Chủng!
Đã lâu không thấy Hỏa Chủng xuất hiện.
Tiểu Nhị lớn tiếng nói:
"Quân chi viện! Quân chi viện đang đến!"
"A!"
Tiểu Nhị bỗng thấy thắc mắc, hắn thấy khi tất cả hán tử Hỏa Chủng leo lên lưng thần ngưu thì đều mang theo một cò súng RPG.
Nó đem lại cảm giác kiên cường giống như lần đầu tiên Khánh Trần gặp Đại trưởng lão và đối phương sử dụng chiếc đồng hồ điện tử trên cổ tay hắn để đọc dự báo thời tiết.
Đại trưởng lão ngồi lên con thần ngưu rồi giơ tay lên, sau đó dùng sức vung xuống:
"Buông ra!"
Những hán tử Hỏa Chủng đồng thời kéo cò súng cá nhân RPG, tên lửa nối tiếp nhau quay và đánh vào cánh hông quân đoàn Thú Nhân.
Ngọn lửa dữ dội bay lên trời, và chỉ riêng luồng khí cũng đã lật đổ hàng ngàn binh thú!
Hỏa Chủng thường ẩn nấp trong núi tuyết ở phía tây nam, vì vậy hầu hết mọi người đều coi họ là một nhóm người man rợ.
Bây giờ đám người man rợ đang cưỡi ngưu thần và mang theo cò súng RPG, điều này thật sự khiến người ta nhìn bằng con mắt khác.
Nhưng những điều này không quan trọng, điều quan trọng là đã có người đến.
Cuối cùng cũng đến!