Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản Dịch)

Chương 3020 - Chương 3025: Đoạn Đường Cuối 40

Nhân Danh Bóng Đêm Chương 3025: Đoạn Đường Cuối 40

Khôi lỗi lần lượt chết đi, Trần Chước Cừ lại thu hoạch mấy nghìn xác chết nữa rồi lùi về phòng tuyến, nàng chưa kịp lên tiếng thì mấy trăm thương binh nữa lại dìu nhau tìm đến nàng, không một câu dư thừa:

“Lãng Hào!”

“Lâm Tử Phàm!”

“Cao Lâm Tường!”

“Thường Bình!”

“Bọn ta đi đây, các anh em, thay bọn ta ngắm nhìn tân thế giới nhé!”

Trần Chước Cừ dẫn dắt khôi lỗi quay trở lại đội quân xác sống với đôi mắt đỏ hoe, trước kia nàng rất cô độc, dù cày điểm trên Kình Đảo cũng chỉ có một mình, khiêu chiến vách đá cũng một thân một mình.

Ăn cơm một mình, đi học một mình, dê bò thành đàn, mãnh hổ độc hành.

Nàng luôn cảm thấy mình là cường giả không cần đồng đội, nhưng giờ khắc này, nàng mới hiểu được tại sao Khánh Trần phải phát triển Hội Phụ Huynh, tại sao lại muốn cho nhiều người trở thành Kỵ Sĩ hơn!

Vì thế giới này cần càng nhiều người hơn đến cứu vớt nó!

Tộc người khổng lồ đứng ở bên kia phòng tuyến như những cỗ xe tăng, họ che chở cho các thành viên Hội Phụ Huynh chen vào các khe hở xử lý đội quân xác sống.

Đằng trước đội quân xác sống ập đến như thủy triều...

“Huyễn!”

(Một bước không lùi!)

“Phong!”

(Một bước không lùi!)

Cuồng Phong nắm đầu hai xác thú binh vung vẩy, che chắn kín mít cho đằng sau.

Tiểu Thất và La Vạn Nhai như quân tiên phong trong đội hình, dẫn dắt các thành viên tinh nhuệ của Hội Phụ Huynh len lỏi khắp nơi.

Nhưng khi họ vừa mới chém chết một nhóm xác sống thì một lão quái vật Người Xem Mệnh chui ra từ khe hở giữa dòng người, đâm thẳng vào lưng Tiểu Thất.

Tiểu Nhị lao ra vật lộn với thi thể của lão quái vật Người Xem Mệnh, nhưng trong lúc đánh nhau, lão quái vật thọc tay vào bụng hắn.

Nhóm Tiểu Thất và La Vạn Nhai tấn công trở lại, dứt khoát phanh thây lão quái vật!

Tiểu Thất đưa Tiểu Nhị vào trong phòng tuyến, khàn cả giọng hô:

“Mau, mau bôi Kê Huyết Nha cho hắn...Mau cứu hắn đi!”

Tiểu Nhị chậm rãi ngả vào trong ngực Tiểu Thất, cười nói:

“Bị đâm thủng bụng thì còn dùng Kê Huyết Nha làm gì, đừng lãng phí nữahọThật ra, nghĩ đến việc sắp sửa đi gặp Tiểu Tam, Tiểu Lục, ta không cảm thấy sợ hãi nữa.”

Dứt lời, Tiểu Nhị nhắm hai mắt lại.

Các thành viên Hội Phụ Huynh ngỡ ngàng.

Đội quân xác sống nhiều vô kể, phủ kín không gian, giết mãi mà vẫn không hết.

Thật ra, mọi người biết, dù họ cố gắng đến mức nào thì trận chiến này chắc chắn sẽ thua.

“Tiểu Thất ca, còn phải thử một lần nữa ư?”

Có người hỏi với giọng điệu khổ sở.

Tiểu Thất ngơ ngác một lúc lâu rồi mới trả lời:

“Ông chủ nói phải kiên trì, còn có hy vọng. Các anh em, vừa rồi ông chủ cũng đã bảo chúng ta phải kiên trì, còn có hy vọng!”

Bất thình lình, đội quân xác sống mở ra một lỗ hổng ở vị trí Tiểu Nhị phòng thủ khi nãy.

Tiểu Thất cao giọng nói:

“Người Nhà Vàng đi theo ta, giữ vững phòng tuyến! Người chưa đến cấp A trấn giữ bên trong, bọn ta chết các ngươi ra chống! Nhân viên bị thương ra chỗ Trần Chước Cừ xếp hàng, hôm nay chúng ta cùng chết ở nơi này, xuống dưới kia cùng nhau uống rượu!”

Đột nhiên có người la to:

“Có viện quân!”

La vạn Nhai lau mồ hôi trên mặt rồi quay đầu lại, thấy được biển người đông nghịt trên sườn núi.

Nhưng ngay sau đó tất cả mọi người sững sờ tại chỗ, vì đó không phải là hy vọng Khánh Trần bảo với họ, mà là tuyệt vọng!

Trên sườn núi, thành viên Hội Phụ Huynh và thú binh lao xuống chân núi, đội quân ấy không phải là viện binh, mà là quân đoàn xác chết được “sống lại” ở mặt trận A3!

Bây giờ Hội Phụ Huynh còn chưa giải quyết được đội quân xác sống ở A5 chứ đừng nói đến những nơi khác!

Dù Trần Chước Cừ sáng tạo ra đại chiêu ngay trong trận chiến thì toàn thần nữ bán thần Kỵ Sĩ cũng đã đầy thương tích, nàng cũng sắp sửa kiệt sức rồi!

Tất cả mọi người rơi vào tuyệt vọng!

Người ta nói rằng, trước khi bình minh dâng lên luôn là đêm tối đằng đẵng khiến người ta nghẹt thở.

Nhưng màn đêm này quá tối tăm, quá dài lâu, vĩnh viễn không thấy tận cùng.

Thế nên mọi người bắt đầu nghi ngờ, liệu ánh sáng có còn trở lại không?

Đối diện với đội quân xác sống ngày càng khổng lồ hơn, trận doanh Hội Phụ Huynh nhỏ bé như con kiến.

Trên mặt trận, bắt đầu có người thất thanh khóc rống:

“Tại sao, tại sao chúng ta cố gắng đến mấy cũng không thể giết hết bọn chúng, tại sao Phụ Huynh chưa tỉnh lại, tại sao không có viện binh?! Tại sao!”

Tiếng khóc xé ruột xé gan, người khóc không phải thật sự muốn oán trách gì cả, chỉ là không cam tâm mọi người trả giá quá nhiều mà vẫn không thể đi đến điểm cuối!

Cuộc trường chinh bảy nghìn cây số phải dừng lại ở đây ư?!

Lần này, ngay cả Tiểu Thất cũng không biết phải cổ vũ những đồng đội kề vai chiến đấu với mình như thế nào.

Bỗng nhiên La Vạn Nhai mở miệng, hắn chỉ vào một Người Nhà đang khóc lóc và nói:

“Ba ngươi là con bạc, trước kia ngươi là ăn trộm ở khu thứ ba thành phố số 10, nợ vay nặng lãi nên chỉ có thể trốn chui trốn lủi, nhưng lúc nạn thử triều xảy ra, ngươi cầm dao phay xông lên phòng tuyến.”

Bình Luận (0)
Comment