Nhân Danh Tình Yêu - Mộng Tiêu Nhị

Chương 79

Dịch: Anh Đào.

7 giờ 10 phút sáng hôm sau Thời Miểu ngủ đến tự tỉnh. Mỗi tuần chỉ có một ngày không cần dậy sớm nhưng do thói quen đồng hồ sinh học hình thành nên lâu dần khó thay đổi được.

Mở mắt người ở trong lòng Mẫn Đình.

Không phải chứ, trước khi ngủ rõ ràng cô gối gối của mình. Tối qua sau hai lần mệt như vậy, nằm xuống giường không muốn cử động nữa không thể nào nửa đêm lăn vào lòng anh được.

Trán bị người nào đó hôn, “Tỉnh rồi sao?”

Thời Miểu ngẩng đầu nhìn anh: “Sao em lại gối cánh tay anh?”

Mẫn Đình nói: “Anh ôm em qua.” Để cô yên tâm, “Trời sáng mới ôm, sẽ không sái cổ.”

Thời Miểu cười, “Nếu bị sái cổ thật anh xoa bóp giúp em.”

Vùi mặt vào ngực anh, tay đặt ở eo anh.

Mẫn Đình ôm người vào trong lòng: “Ngủ đi, vẫn có thể ngủ ba tiếng nữa.”

Thời Miểu ‘ừ’ một tiếng, nhắm mắt lại, nghĩ lại tối qua cũng không phải rất buồn ngủ.

Tối qua giữa chừng có thay ga giường một lần.

Bình thường lúc ở cùng nhau, trước khi ngủ sẽ thay chăn mỏng mới nếu không sẽ luôn cảm giác chăn ẩm ướt không đủ thoải mái. Mặc dù không đến nỗi phải thay ga giường giữa chừng nhưng tối qua nếu như không thay căn bản không thể nào nằm xuống được.

Từ khi đăng ký kết hôn cho đến nay cho dù là cô hay Mẫn Đình đều rất ít khi bày tỏ tình cảm, ngày nào cũng đều bình lặng và bận rộn. Bởi vì có thể thật sự cảm nhận được sự quan tâm anh dành cho cô từ trong công việc đến gia đình, vậy nên việc anh bày tỏ tình cảm bằng lời với cô dần dần đã trở nên không còn quan trọng nữa.

Tối qua sau khi cùng Nhu Nhu xem xong video tiệc sinh nhật lúc một tuổi đó, ba năm trôi qua, quả thật anh làm giống như những gì mình đã nói trong video đó, mỗi tuần đều dành ra nửa ngày ở cùng cô.

Trong nửa ngày này chỉ có hai người, hai người không nói chuyện con cái, không nói những chuyện vặt vãnh trong gia đình. Chuyện làm nhiều nhất có lẽ chính là hôn nhau, giống như muốn bù đắp lại rất nhiều năm trước đây bọn họ đã từng bỏ lỡ nhau.

Vậy là tối qua trước khi ngủ, lúc ở trên giường không khỏi động tình. Cô ôm lấy cổ anh, nói em yêu anh.

Khi đó rõ ràng Mẫn Đình có hơi dừng lại, cùng cô mười ngón tay đan nhau, nhìn cô một lúc. Cuối cùng anh hỏi cô có thể nào nói lại một lần nữa không.

Khi đó mắt cô cay xè, hóa ra anh để ý ba chữ này như vậy.

“Em yêu anh.” Cô hôn lên môi anh, nói lại lần nữa.

Sau đó mọi chuyện không thể kiểm soát được nữa.

Có khoảnh khắc cô cảm giác được dường như anh đã chạm đến nơi sâu nhất của cô, nơi đó là nơi cô và anh chưa bao giờ chạm đến.

Cây nến thơm ở trong phòng ngủ đã được thổi tắt.

Trong phòng ngủ, nơi đầu mũi chỉ còn sót lại hơi thở hormone mát lạnh, lạnh lùng trên người Mẫn Đình.

Mạch máu căng tràn khắp các cơ bắp của người đàn ông.

Nụ hôn nóng bóng, cái ôm ấm áp và những giọt mồ hôi vương trên tóc.

Hòa lẫn với hơi thở mát lạnh trên người anh, trong đêm khuya tất cả đều dành cho cô.

Mẫn Đình khi đó còn không quên dặn cô: Sau này gọi tên của hai đứa nhỏ, không gọi cục cưng.

Nói xong không cho cô thời gian trả lời, anh hôn sâu.

Bởi vì lúc cô động tình, run rẩy ở trong vòng tay của anh anh sẽ gọi cô là cục cưng để an ủi cô.

Trong phòng dần dần yên tĩnh lại, hô hấp của hai người cũng dần ổn định lại.

“Anh yêu em.”

Giọng của anh có hơi khàn khàn, hơi thở ấm áp phả vào sau tai cô.

Đâu là lần thứ hai anh nói câu này.

Lần trước là vào tối sinh nhật năm nay của cô, anh không nói lời chúc mừng sinh nhật khác, chỉ nói ba chữ đó.

……

“Không ngủ được sao?”

Trên đỉnh đầu giọng người đàn ông truyền đến.

Thời Miểu hoàn hồn, rời khỏi suy nghĩ kiều diễm tối qua.

“Ngủ đủ rồi, không buồn ngủ nữa.” Cô sờ cánh tay anh, xoa bóp mát xa cho anh. Tối qua sau khi thay ga giường giữa chừng, để tránh làm ướt giường nữa nên bọn họ đi vào phòng tắm.

Trong thời gian đó anh vẫn luôn ôm cô.

Sau khi phản ứng lại Mẫn Đình cười nói: “Anh không tê, em không cần xoa.”

Thời Miểu: “Anh cứ coi như em muốn xoa giúp anh đi.”

“Một lần anh có thể chống đẩy tiêu chuẩn được bao nhiêu cái?” Cô tám chuyện.

“Một trăm năm mươi cái có lẽ không vấn đề gì.”

Lần này đổi thành Thời Miểu cười, con số một trăm năm mươi này làm cô nhớ đến Thương Uẩn.

Lại thêm mấy năm trôi qua Thương Uẩn có lẽ rất khó thử thách thành công.

Mẫn Đình hôn lên trán cô: “Anh ôm em ngủ, em ngủ một lát đi.”

Tối qua muộn như vậy mới ngủ, thời gian cô ngủ có lẽ không đủ.

Thời Miểu tiếp tục xoa cánh tay cho anh, nói: “Không ngủ nữa.”

Nằm trong lòng anh ở trên giường như này rất tốt.

“Đúng rồi, năm sau em đến vùng nông thôn.”

Mẫn Đình đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ lâu, anh hiểu rất rõ về quá trình thăng chức ở bệnh viện của bọn cô.

“Đợi xin xong anh đến bên đó trước thuê nhà cho em.”

“Vâng.” Thời Miểu hôn lên cổ anh.

Đột nhiên cô nhớ ra, “Bao giờ bố mẹ đến vậy anh?”

Mẫn Đình: “Anh không rõ. Anh nói với bố mẹ anh và em muốn ngủ lại, đến thì bố mẹ cứ đi tìm thẳng Thời Thời và Nhu Nhu.”

Mỗi lần Nhu Nhu khám bệnh vào chủ nhật, chỉ cần Mẫn Cương Nguyên được nghỉ ở nhà chắc chắn đều đến cổ vũ, còn tự chế ra các loại báo cáo và phim, mang theo những thứ này tìm Nhu Nhu tái khám.

7 giờ 22 phút, lúc này Khương Dương đã ăn sáng.

Hôm nay viện trưởng Khương có cuộc họp, thời gian thức dậy giống mọi khi.

Ông nhìn con trai mặc đồ thể thao từ trong phòng đi ra: “Dậy sớm thế? Tính đi bổ sung thí nghiệm à?”

Khương Dương ngáp một cái, cầm cốc nước đi rót nước ấm, mơ hồ nắm được trọng điểm: “Hôm nay con đi trao đổi với mấy đồng nghiệp.”

Viện trưởng Khương bỏ cốc sữa bò xuống: “Ở khoa bọn con chuyên gia nghiên cứu khoa học nhiều, nên học hỏi thêm đi. Học hỏi Thời Miểu nhiều vào, không có việc gì thì viết luận văn.”

“…..”

Người ở trạng thái bình thường không nói được câu này.

“Bố, bố chấp nhận hiện thực không được sao?”

Viện trưởng Khương: “Người như bố, sinh ra đứa con như con, đổi lại là con con có thể chấp nhận không?”

“…..”

Khương Dương tức bật cười, nước uống trong miệng suýt phun ra.

Lúc này mẹ đánh răng rửa mặt xong từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn đồ ăn trên bàn, khá là phong phú.

“Dương Dương, hôm nay bọn con tụ tập ăn đồ nướng sao?” Bà bê cốc nước ấm ở trên bàn, uống một ngụm hỏi.

Khương Dương: “…..”

Không lên tiếng.

Mẹ tưởng bố biết, thật ra bố không nhìn thấy chỗ nguyên liệu đồ nướng ở ngăn cuối cùng trong tủ lạnh.

Viện trưởng Khương nhìn con trai, nói cái gì mà đi trao đổi với đồng nghiệp, hóa ra là đi trao đổi nướng thịt.”

Vợ vỗ vai ông, an ủi ông, cười nói: “Để Dương Dương đi học đồng nghiệp nướng thịt thế nào đi, học được rồi về nướng cho chúng ta ăn.”

Viện trưởng Khương bị hai mẹ con chọc tức đau hết đầu, hôm nay có cuộc họp, ông có dự cảm còn bị Cố Xương Thân làm tức cho một trận nữa.

Khoa ngoại tim mạch là khoa có số lượng bài báo đăng trên tạp chí nhiều nhất ở bệnh viện của bọn họ, thành tựu nghiên cứu khoa học lại phong phú, doanh thu của đoàn đội các khoa khác không theo kịp. Người chủ nhiệm như Cố Xương Thân vô cùng tự tin.

Bây giờ khoa ngoại tim mạch lại có thêm một người con rể có thực lực là Mẫn Đình, vô hình trung làm cho lưng của Cố Xương Thân càng vững vàng hơn.

Khương Dương gắp mấy miếng ăn sáng, chờ bố ra ngoài đi họp anh ta tìm mấy cái túi giữ nhiệt gói nguyên liệu nướng thịt.

Mẹ gói cùng anh ta: “Lời bố con nói con nghe là được. Lần sau hai ngày liên tiếp mẹ không nấu đồ ăn cho ông ấy xem ông ấy còn có thể nói ăn không quan trọng không.”

Khương Dương cười haha: “Mẹ, câu này mẹ chắc chắn phải nói đấy.”

Vừa mới qua 8 giờ Khương Dương xách ba túi nguyên liệu lớn xuống lầu.

Hôm nay ngoại trừ nướng thịt Thời Ôn Lễ còn định làm thêm món khác.

Bỏ đồ lên xe, anh ta gửi tin nhắn cho Thời Ôn Lễ: Anh, em qua nhé.

Thời Ôn Lễ đã dậy từ lâu: Qua đi, tôi đang nướng bánh quy, sắp xong rồi. Cậu đến có thể ăn bánh vừa mới ra lò.

Khương Dương khởi động xe, chiếc xe việt dã chậm rãi rời đi.

Anh ta để nguyên liệu vào nhà Thời Ôn Lễ trước, nên ướp thì ướp, nên xiên thì xiên.

Đến nhà Thời Ôn Lễ phải đi qua bệnh viện của bọn họ.

Lúc dừng đèn đỏ anh nhìn mấy chữ “Trung tâm khoa ngoại tim mạch” to lớn, nghĩ đến ngày lần đầu tiên làm bác sĩ phụ mổ thứ nhất. Thời Miểu đã đặc biệt chúc mừng anh, mời anh đi ăn mì bò ở quán ở trong con hẻm, còn giúp anh chụp mấy bức ảnh trước tòa nhà trung tâm khoa ngoại tim mạch làm lưu niệm.

Chớp mắt anh và Thời Miểu vậy mà đã làm cộng sự được năm năm rưỡi.

Anh bất mãn cô sắp xếp ca đêm, tưởng cô cố ý làm khó anh, đi đến chỗ chủ nhiệm cáo trạng cô. Cô không lấy Mẫn Đình ra áp chế anh, đưa thẳng cho anh xếp ca trực đêm, chuyện này giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

Mỗi sáng giao ca, cô thường xuyên đứng đó nhìn điện thoại mà không nhìn anh, chặn anh tiếp tục đi về phía trước.

Anh tức giận với cháu gái của ông cụ Thiệu, đối phương muốn khiếu nại anh, cô cùng anh đến phòng chủ nhiệm chịu mắng.

Anh bởi vì những lúc không vui, ngại không hỏi xin cô đồ ăn vặt, sau đó cô đưa thẳng chìa khóa phòng trực của mình cho anh. Đến bây giờ anh vẫn nhớ lần đó anh lấy ba quả táo từ trong tủ lạnh của cô, hai túi áo trái cây sấy khô còn có một túi bánh dâu tây.

Tất cả mọi chuyện sống động trong tâm trí.

Năm ngoái anh có bạn gái.

Vô hình chịu ảnh hưởng từ Mẫn Đình, lúc bạn gái tăng ca anh sẽ đi đợi cô.

Điện thoại rung, điện thoại của Thương Uẩn.

Khương Dương nhấn nghe: “Chuyện gì?”

Thương Uẩn: “Cậu có mang tấm thảm đó không?”

Khương Dương cười, nếu đối phương không nhắc anh ta đã quên chuyện này lâu rồi.

“Mang rồi, ở sau cốp xe. Tụ tập sao có thể thiếu thảm chứ.”

“Cậu tốt nhất đừng có mang lên lầu!”

Thương Uẩn còn định nói gì đó, đằng sau có người gọi chồng, anh ta thẳng thừng cúp máy.

Phía trước đèn xanh sáng đèn, Khương Dương nhẹ nhấn chân ga, đi qua ngã tư.

Bên ngoài cửa sổ bầu trời trong xanh, ánh nắng ban mai buổi sớm nhảy nhót trên kính xe.

Chưa đến tám rưỡi ánh nắng đã tràn ngập sân thượng. Đọc Full Tại truyenggg.com

Trong phòng trẻ con, dì đang chải tóc cho Nhu Nhu. Hôm nay buộc thành hai búi tóc.

“Em gái, em xong chưa?”

“Vẫn chưa, anh ơi anh vào đi!”

Nhu Nhu nhìn Thời Thời từ trong gương, “Anh ơi, có thể nào mang máy tính bảng qua đây giúp em không, em phải ôn tập một chút.”

Cậu đã quay cho cô bé một video ngắn làm thế nào để khám bệnh, có một số lời nên nói như nào nhưng cô bé hơi quên mất.

“Máy tính bảng của em ở đâu?”

“Aiya, em không nhớ nữa.”

Thời Thời đi ra phòng khách tìm cho em gái, cậu bé có ấn tượng, tối hôm qua em gái còn xem video.

“Ông bà nội!” Thời Thời kích động chạy về phòng khác.

Mẫn Cương Nguyên và Giang Nhuế vừa đến, đồ trong tay còn chưa kịp bỏ xuống.

“Con ăn sáng chưa?” Mẫn Cương Nguyên bế cháu nội.

“Con ăn rồi ạ, con và em gái ăn rồi ạ. Bố mẹ con vẫn chưa dậy.”

Mẫn Cương Nguyên và Giang Nhuế đã quen, mỗi lần bọn họ đến hai vợ chồng căn bản đều trong trạng thái đi ngủ lại.

Bọn họ qua đây chỉ chơi cùng cháu, không làm phiền hai vợ chồng.

Thời Thời: “Ông ơi con muốn xuống, con đi tìm máy tính bảng cho em gái. Em ấy muốn xem lại video xem khám bệnh thế nào.”

Mẫn Cương Nguyên cười: “Quên mất khám thế nào rồi sao?”

“Có hơi quên ạ.”

Thời Thời nhìn thấy máy tính bảng của em gái ở trên sô pha, vừa mới đi chưa được mấy bước Nhu Nhu nghe thấy tiếng ông bà nội, từ trong phòng ngủ của mình xông ra, hưng phấn gọi ông bà nội.

Giang Nhuế bế cháu gái lên: “Bác sĩ Nhu Nhu của chúng ta hôm nay khám bệnh, bà và ông nội đến sớm xếp hàng nếu không sợ không lấy được số của chuyên gia.

Nhu Nhu vừa vui lại ngại ngùng: “Bà nội ơi con khám cho bà đầu tiên, bà là số 1.”

Giang Nhuế cười: “Được, vậy bà đợi gọi số.”

Nhu Nhu nghiêng đầu hỏi Mẫn Cương Nguyên bên cạnh: “Ông nội ơi, hôm nay ông có đăng ký khám không ạ?”

“Đương nhiên đăng ký rồi, ông mang theo phim tái khám rồi.” Mẫn Cương Nguyên đón cháu gái từ trong tay vợ, “Lần trước không phải con bảo ông về không được hút thuốc, không được uống rượu sao. Ông hoàn toàn nghe lời dặn của bác sĩ, cảm thấy cơ thể khỏe hơn nhiều ròi.”

Nhu Nhu cười ôm lấy cổ ông nội cười vui vẻ: “Ông nội, con khám cho ông thứ hai. Số của ông là số 2, xếp hàng sau bà nội, rất nhanh sẽ đến lượt, ông đừng vội nha.”

“Được, ông không vội.”

Nhu Nhu bảo anh trai chơi cùng ông bà nội trước, cô bé phải xem lại video một chút.

Video ngắn phổ cập khoa học mấy phút đó mỗi lần trước khi khám bệnh cô bé đều phải xem đi xem lại.

10 giờ khách lần lượt đến.

Hai người ở phòng ngủ chính cũng vừa mới dậy.
Bình Luận (0)
Comment