Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1693

- Ngươi chém nát Thánh dược rồi, sẽ mất đi dược hiệu a!

Tân Hỏa cao giọng nhắc nhở.

Chung Nhạc bất đắc dĩ, chỉ đành thu hồi mười ba thanh Thần đao, tay không xông vào Thần điện. Chính diện vẫn là cây Thánh dược bảy lá chín hoa kia. Cách đó không xa còn có một cây thanh đằng thật lớn, quấn quanh trên một cây Thánh thụ, bên cạnh còn có một hồ nước, Linh tương trong hồ bốc hương thơm ngát, giữa hồ mọc một cây Bạch Liên Hoa. Trong hồ nước kia còn có một con cá màu hồng, thỉnh thoảng lại nhảy lên khỏi mặt nước.

Bên cạnh hồ nước có một con bạch hạc đang đứng, đỉnh đầu một điểm đỏ bừng, nhìn không chớp mắt con hồng ngư trong hồ, tựa hồ muốn ăn tươi nó. Trên lưng con bạch hạc đầu đỏ đang ngồi một tiểu hài nhi áo vàng, chiều cao chỉ ba tấc. Trên đỉnh đầu tiểu hài nhi áo vàng chính là cây Thánh thụ kia. Trên cây Thánh thụ có một con kim xà đang rũ thân rắn xuống dưới, miệng nhỏ nước dãi, tựa hồ đang muốn ăn tươi tiểu hài nhi áo vàng kia.

Chung Nhạc tay không xông vào, chụp về phía cây Thánh dược bảy lá chín hoa kia. Đúng lúc này, tiểu hài nhi áo vàng cưỡi bạch hạc kia đã giết tới. Con hồng ngư cũng cắn cây sen trắng bay lên. Thánh thụ nhổ tận gốc, kim xà phun lưỡi tê tê, cùng nhau giết về phía Chung Nhạc.

Thình thịch!

Chung Nhạc một lần nữa bay ngược về phía sau, đụng lên trên vách núi đối diện, từ từ trợt xuống, mặt mũi bầm dập.

- Tân Hỏa, sau này ngươi có những Kẻ truyền thừa khác, nhất định không được nói chuyện này cho hắn nghe!

Chung Nhạc lau đi vết máu trên mặt, đột nhiên hậm hực nói. Tân Hỏa liên tục gật đầu, lớn tiếng đảm bảo:

- Ngươi yên tâm! Chuyện này ngươi biết ta biết, tuyệt đối không có khả năng có kẻ thứ ba biết!

Chung Nhạc vẫn có chút không quá yên tâm, luôn cảm thấy cái miệng Tân Hỏa không đáng tin:

- Tên Tân Hỏa này, nhất định là sẽ tiết lộ, khiến cho quang huy của ta ở trong mắt Kẻ thừa kế hậu thế bị tổn hao rất nhiều!

- Bảy lá chín hoa, hẳn là một cây Cửu Đạo Hoa! Ẩn chứa trong chín đóa hoa là chín loại đại đạo Tiên Thiên. Cây đại thụ kia hẳn là Ngộ Đạo Thụ, cũng là một loại Thánh dược, cực kỳ hiếm thấy. Ngộ Đạo Quả kết xuất ra có thể khiến cho ngộ tính người ta đề thăng cực lớn. Bạch hạc đầu đỏ cũng là một loại Thánh dược, nhìn giống như hạc, thật ra gọi là Hồng Đỉnh Đàn Hương Thái Tuế, có thể ích thọ duyên niên, công hiệu gần với Sinh Mệnh Cổ Thụ. Mà con kim xà kia hẳn là Đạo quả do Trường Thanh Đạo Đằng kết xuất ra. Con hồng ngư kia chính là Hồng Đan Thánh Dược. Cây sen trắng hẳn là Vũ Hóa Linh Liên!

Tân Hỏa thuộc như lòng bàn tay, nói ra lai lịch mấy cây Thánh dược này, nói:

- Tiểu hài nhi áo vàng cưỡi bạch hạc, hẳn là Huyền Hoàng Đạo Tinh. Kỳ quái! Ta rõ ràng ngửi được mùi của tám loại Thánh dược, sao chỉ thấy được bảy loại? Khẳng định còn có loại Thánh dược thứ tám ở trong tòa Thần điện này. Mùi hương này rất quen thuộc, tựa hồ trước đây đã từng ngửi qua rồi…

Chung Nhạc hiện ra chân thân Phục Hy, sau đầu bảy đạo quang luân đại phóng, mở ra toàn bộ bảy cái Bí cảnh, chiến ý đằng đằng, giết trở về Thần điện. Vừa rồi hắn bị mấy cây Thánh dược đánh tới hoa rơi nước chảy, đường đường Dịch Quân Vương mặt mũi mất sạch, lần này tới có chuẩn bị, mở ra Thất Đạo Luân Hồi, thi triển ra trạng thái cường đại nhất của chính mình, tất yếu phải bắt lấy bảy cây Thánh dược này.

Chung Nhạc vừa mới xông vào Thần điện, còn chưa kịp động thủ, đột nhiên chỉ thấy bảy cây Thánh dược này đã xoay người bỏ chạy, soạt một tiếng đã chạy trốn không còn một mảnh, chui vào sâu bên trong Thần điện, biến mất không thấy đâu nữa. Chung Nhạc nhất thời ngẩn ngơ, dở khóc dở cười.

Đám Thánh dược này đã thông linh, nhìn ra thực lực hiện tại của hắn đã cường đại gấp mấy lần so với lúc trước, chính mình không phải là đối thủ, bởi vậy liền lập tức bỏ chạy, vô cùng cơ linh.

Con hồng ngư kia thậm chí còn một hơi hút khô Linh tương trong hồ nước, ngay cả nửa giọt Linh tương cũng không lưu lại cho hắn.

- Còn có cây Thánh dược thứ tám ở trong này! Mùi vị loại Thánh dược này…

Tân Hỏa không ngừng lẩm bẩm, nói:

- Ta nhất định từng gặp qua loại Thánh dược này! Nhất định đã từng gặp qua! Hương vị này rất quen thuộc… Đúng rồi! Là Họa Bích Ba Hoa! Trâu giống, mau nhìn bốn phía, xem có loại đồ vật gì giống như bích họa không?

- Tân Hỏa, có thể không gọi ta là trâu giống không?

Chung Nhạc rên khẽ một tiếng, đảo mắt quan sát bốn phía. Chỉ thấy vách tường bốn phía trống trống trải trải, cũng không có bích họa gì. Hắn nhìn xuống dưới chân, cũng chỉ có mặt đất trụi lủi, còn có mấy lổ thủng thật lớn, hẳn là dấu vết đám Thánh dược vừa rồi cắm rễ lưu lại.

Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, phía trên là một mảnh thiên khung, vô số ngôi sao, đạo Tinh hà thật dài, quán nhập ức ngàn vạn dặm thiên không. Tinh vân tinh phong cuộn trào, xinh đẹp lộng lẫy, cấu thành cảnh tượng vũ trụ Hồng Hoang.

- Đứng ở đây có thể nhìn thấy bên ngoài tinh không… Không đúng! Ta ở bên ngoài nhìn xuống, tòa Thần điện này rõ ràng là có nóc!

Chung Nhạc lập tức bay thẳng lên trần nhà, bảy đạo quang luân đại phóng, ông một tiếng bao phủ phiến tinh không kia lại. Đúng lúc này chỉ thấy hết thảy bầu trời đầy sao, Tinh hà, tinh vân, tinh phong… phía trên kịch liệt co rút lại, soạt một tiếng biến mất không thấy đâu nữa. Chỉ còn lại một nụ hoa thật lớn, phía dưới mọc ra hai mảnh lá cây lớn dày đặc, ức vạn sợi rễ vung vẫy, giống như một đám chân dày đặc vậy, co chân bỏ chạy.

- Rơi vào trong Thất Đạo Luân Hồi của ta, ngươi còn muốn chạy thoát sao?

Chung Nhạc cười ha hả, ngay sau đó đã thấy đám sợi rễ của Họa Bích Ba Hoa kia vậy mà xuyên qua từng tầng từng tầng Luân Hồi của hắn. Đám sợi rễ kia không ngừng lan tỏa, không ngờ lại muốn nhảy ra khỏi Luân Hồi.

- Nằm mơ!

Chung Nhạc thôi động Thất Đạo Luân Hồi. Chỉ thấy đóa hoa lớn này từ một cái Bí cảnh Luân Hồi nhảy vào một cái Bí cảnh Luân Hồi khác, tuần hoàn chuyển hóa, thủy chung vẫn không thể chạy thoát.

- Thánh dược tuyệt phẩm!

Tân Hỏa nhất thời hưng phấn khó hiểu, kêu lên:

- Ta đã nhớ ta từng gặp qua nó ở đâu rồi! Chính là tại niên đại hỗn loạn, trong đoạn thời kỳ giữa Thời đại Hỏa Kỷ và Thời đại Địa Kỷ kia. Ta từng gặp qua nó ở chỗ của Nguyên Nha Thần Vương! Họa Bích Ba Hoa là hoa bạn sinh với Nguyên Nha Thần Vương!
Bình Luận (0)
Comment