Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1877

Chung Nhạc nổi da gà nhưng sắc mặt không biến đổi, lặng lẽ đứng đó mặc cho Mục Tiên Thiên nhìn mình. Trong Đạo Nhất Bí Cảnh của hắn thì chân than đang khởi đọng Tiên Thiên Bát Quái thánh địa, thánh địa tỏa sáng, có thể bùng phát bất cứ lúc nào!

Hắn từ lâu đã biết đó là mắt của Hắc Đế.

Mục Tiên Thiên xin con mắt đó từ Hắc Đế mục đích chính là để nhìn thấu lai lịch của hắn!

Những người khác không thể nhìn ra hắn là Phục Hy nhưng con mắt của Hắc Đế thì chắc chắn có thể!

Dù sao thì chính Hắc Đế là người phong ấn huyết mạch Phục Hy, hắn chắc chắn có nghiên cứu rất sâu về Phục Hy huyết mạch. Chung Nhạc có thể che mắt thiên hạ chứ chắc chắn không thể qua mắt được Hắc Đế!

Hắn đã sẵn sàng quyết chiến rồi!

Con mắt đó của Hắc Đế đảo qua đảo lại trên mi tâm Mục Tiên Thiên như không chịu sự điều khiển của nàng ta, đánh giá Chung Nhạc trên xuống dưới, có một loại sức mạnh kỳ diệu đang tụ lại trong đó, dường như đang khống chế con mắt đó không phải Mục Tiên Thiên mà là một người khác!

Tiên Thiên Hắc Đế!

Đúng lúc đó, mẫu thể Mục Tiên Thiên đột nhiên lắc mạnh, thần đạo chân thân, ma đạo chân thân từ hai bên nhanh như chớp lao tới, mỗi bên chọc một ngón tay vào hốc mắt trên mi tâm của mẫu thể Mục Tiên Thiên.

Thần đạo chân thân và ma đạo chân thân Mục Tiên Thiên cùng phát lực móc ma nhãn màu đen đó ra.

- Bệ hạ?

Chung Nhạc kinh ngạc, nghi hoặc hỏi.

Ba đạo chân thân Mục Tiên Thiên không nói gì, hợp lực ra tay phong ấn con mắt Hắc Đế vào trong một cái hộp nhỏ. Cái hộp đó màu vàng kim, trong suốt, có thể nhìn thấy được bên trong.

Con mắt Hắc Đế lao trái lao phải dường như muốn thoát ra ngoài!

Mục Tiên Thiên lấy ra một chiếc lông dán lên hộp. Nói cũng lạ, chiếc lông đó dường như rất mềm, khẽ dán lên hộp, cong một cái, mềm như rắn phong ấn chiếc hộp lại, khiến ma nhãn không thể phá được chiếc hộp.

Đột nhiên một cái trống đen sì hiện ra trong con mắt, phát ra tiếng tùng tùng, như muốn chấn vỡ hộp, nhưng chiếc lông kia tỏa sáng, triệt tiêu hoàn toàn uy năng của chiếc trống.

- Đệ tử tốt, đúng là đệ tử tốt của ta…

Từ trong con mắt đó phát ra giọng nói khàn khàn khiến người ta rợn da gà. Mục Tiên Thiên sắc mặt hơi biến đổi, cung kính nói:

- Nếu không phải sư tôn muốn hại trẫm thì trẫm cũng không dùng hạ sách này, mượn tay Tà Đế phong ấn con mắt của sư tôn, mong sư tôn thông cảm cho nỗi khổ của trẫm. Giờ ngươi ăn ta thì cũng không có được thứ ngươi cần đâu!

Con mắt đó thở dài:

- Ta không phải muốn ăn người, đứa trẻ ngốc, ta chỉ muốn nhìn lai lịch của tên kia mà thôi…

Mục Tiên Thiên cười khảy, cầm chiếc hộp lên đưa tới trước mặt Chung Nhạc, mỉmc ười:

- Thiên Thừa Tướng, ngươi tới vũ trụ cổ giao chiếc hộp này cho Tà Đế. Ta và hắn có giao ước, tặng con mắt này cho hắn!

Chung Nhạc yên tâm, hắn vỗn còn sợ mình không che mắt được Hắc Đế, tưởng rằng Mục Tiên Thiên dùng con mắt đó nhìn lai lịch của mình. Không ngờ Mục Tiên Thiên lại có giao ước với Tiên Thiên Tà Đế, lại phong ấn con mắt này của Hắc Đế!

Chung Nhạc chần chừ một chút, hỏi dò:

- Bệ hạ, sư tôn…

Mục Tiên Thiên mỉm cười, thản nhiên:

- Ngươi cứ yên tâm, giờ hắn không động được tới ta. Đại Tư Mệnh xuất hiện hắn buộc phải giết Đại Tư Mệnh. So với Đại Tư Mệnh thì ta chẳng là gì, xong xứng cho hắn đích thân tới đối phó. Hơn nữa…

Nàng ta sắc mặt cổ quái, ngữ khí có phần quái dị, khẽ nói:

- Ta phong ấn mắt hắn, hắn không những không tức giận mà còn sẽ rất vui. Vì ta làm vậy mới là đệ tử của hắn. Đó là sự phản bội có truyền thống của hdc, hắn sẽ rất vui khi ta có thể phản bội hắn…

Chung Nhạc kinh ngạc, nhận lấy chiếc hộp cất vào nguyên thần bí cảnh của mình.

- Thiên Thừa Tướng, còn nhớ chuyện giữa chúng ta hồi đó không?

Thần đạo chân thân Mục Tiên Thiên đột nhiên nói.

Chung Nhạc dừng bước, gật đầu:

- Đương nhiên còn nhớ. Đợi khi thiên hạ bình định, bệ hạ muốn ta phong ấn Phục Hy thần huyết trong cơ thể, nói là như vậy có thể bảo toàn tính mạng cho ta!

Mục Tiên Thiên gật đầu:

- Giờ Tử Vi Tinh Vực tuy đã bình định phản lonạ, nhưng vẫn còn vũ trụ cổ chưa nhập bản đồ của đế triều. Trẫm vẫn cần ngươi ở vũ trụ cổ mở rộng lãnh thổ. Phục Hy thần huyết của ngươi cứ giữ đã. Thiên Thừa Tướng, sau khi Tử Vi hoàn toàn được an định, trẫm sẽ ngự giá thân chih, đích thân chinh phạt vũ trụ cổ, nạp vào bản đồ đế triều. Sau đó mong quân thần chúng ta vẫn một lòng, y sẽ phong ấn Phục Hy thần huyết như giao ước.

Chung Nhạc cúi người, ra khỏi Lăng Tiêu BảoĐiện, tới quốc khố lấy quân tư.

- Mục Tiên Thiên, ta và ngươi đã không còn chung đường nữa rồi. Chuyến đi vũ trụ cổ này ta sẽ không giành thiên hạ cho ngươi nữa mà là giành thiên hạ cho bản thân ta!

Chung Nhạc chuẩn bị xong lương thảo quân tư trang dẫn theo nghìn vạn thần ma tiến về Nam Thiên Môn. Không lâu sau đội thuyền đã tới trước Nam Thiên Môn, thấy Phong Vô Kỵ một thân thần giáp, toàn thân lấp lánh thần quang, uy vũ phi phàm đứng chặn đường.

- Thiên Thừa Tướng!

Phong Vô Kỵ cười ha hả:

- Thiên Thừa Tướng tới vũ trụ cổ sao? Dám hỏi Thiên Thừa Tướng đem đi bao nhiêu binh mã?

Chung Nhạc thản nhiên:

- Vô Kỵ Thần Vương, Thiên Vương nhỏ nhoi như ngươi cũng xứng hỏi chuyện của ta sao?

Phong Vô Kỵ mỉm cười:

- Ta là cận thần của bệ hạ, tuyển chọn tú nam tú nữ vào hậu cung cho bệ hạ. Thiên Thừa Tướng uy vũ hơn người, không biết có hứng thú làm chủ nhân hậu cung không? Đúng rồi, ngươi là nhân tộc, huyết mạch thấp hèn, ngươi ở hậu cung cùng lắm cũng chỉ là phi tử hạng thấp, không thể làm chủ nhân hậu cung được.

Chung Nhạc nhướn mày.

Phong Vô Kỵ cười ha ha, đứng dậy nhường đường:

- Ta là đang đùa với Thiên Thừa Tướng tôi. Thiên Thừa Tướng, ngươi dẫn đại quân chạy đông chạy tây, khai mở giang sơn cho bệ hạ, công phá Thiên Đình, bình định đế tranh, công lao to lớn. Nhưng rồi ngươi lại bị tước đoạt binh quyèn, trong tay chỉ còn lại nghìn vạn thần ma, có cái danh Thiên Thừa Tướng, thần ma trong tay ngươi không nhiều bằng ta. Ta đúng là thấy ấm ức thay ngươi!

Chung Nhạc nửa cười nửa không:

- Đành vậy, làm người khó, làm chó dễ. Vô Kỵ Thần Vương, vận đạo của ngươi tốt, làm Thần Vương thật dễ, ta không sánh được. Ta làm người thật sự quá khó.

Phong Vô Kỵ sắc mặt cứng đờ, đây rõ ràng là Chung Nhạc chửi hắn là chó.

- Cũng không phải vận đạo ta tốt mà là ta biết thời thế hơn ngươi, gió thổi chiều nào là ta che chiều ấy.

Phong Vô Kỵ nhàn nhã nói:

- Từ khi chúng ta quen biết ngươi đã là một kẻ ngoan cố, chỉ nhận một đạo lý cứng ngắc, sau này ngươi chắc chắn sẽ tạo phản, ngươi…

- Vô Kỵ thiên vương, có một loại người luôn chết vì nhiều chuyện.

Chung Nhạc mỉm cười:

- Ngươi nói quá nhiều, đừng chống đối lại ta. Vì cha ngươi, ta đã nhịn ngươi rất lâu rồi đấy.

Phong Vô Kỵ sắc mặt lạnh băng, nhìn hắn rời đi, cười khảy:

- Vẫn xấc xược như vậy, không coi ta ra gì!

Hắn quay lại tới gặp Mục Tiên Thiên:

- Bệ hạ, Thiên Thừa Tướng chắc chắn đi sẽ không về. Hắn có ý đồ tạo phản! Theo ý thần, lập tức triều hồi Thiên Thừa Tướng giam vào thiên lao!

Mục Tiên Thiên đang xử lý chính sự, nghe vậy không vui, lạnh lung fnói:

- Thiên Thừa Tướng là cận thần của trẫm, con người trầm ổn, lập đại công hiển hách cho giang sơn của trẫm, không ai có thể sánh được! Vô Kỵ Thần Vương, ngươi nói vậy là hỗn xược rồi đấy!

Phong Vô Kỵ vội vàng dập đầu, nói lớn:

- Không phải Vô Kỵ đố kỵ hiền tài, mà lai lịch của hắn thật sự khả nghi! Bệ hạ, người không biết thân phận thật sự của hắn. Hắn là Phục Hy!

Mục Tiên Thiên nghe thế cười:

- Ta biết hắn là Phục Hy lâu rồi, còn là trẫm mặc nhận, ch phép hắn mở phong ấn Phục Hy huyết mạch ở thế ngoại chi địa. Vô Kỵ Thần Vương, ta biết ngươi và hắn có xích mích, trước nay đều chống đối lẫn nhau. Nhưng quyền vị của Thiên Thừa Tướng là dùng tính mạng mà có. Trẫm đã mất một vị quân sư, không thể mất thêm Thiên Thừa Tướng nữa…

- Bệ hạ, hắn là dư nghiệt Phục Hy tới từ Phục Hy Tổ Tinh!

Phong Vô Kỵ dập đầu lia lịa, nghẹn ngào nói:

- Nếu bệ hạ không tra sét kỹ, giang sơn này chỉ sợ sẽ mất trong tay hắn!

Mục Tiên Thiên tim khẽ động, lắc đầu nói:

- Ngươi đừng nói linh tinh nữa. Phục Hy từ Tổ Tinh đang ở hạ giới. Dịch tiên sinh của trẫm là Lê Dương Thần Quân chuyển thế, việc này đã điều tra rõ ràng. Vô Kỵ Thần Vương, ngươi hãm hãi cánh tay phải tay trái của trẫm, cẩn thận ta hỏi tội ngươi…

- Nếu bệ hạ không tin có thể lập tức tới Trấn Thiên Quan!

Phong Vô Kỵ hét lên

- Chắc chắn hắn đã chuyển hết già trẻ trong nhà hắn tới vũ trụ cổ. Trấn Thiên Quan hiện giờ chỉ e là đã trống rỗng rồi!

Mục Tiên Thiên nhướn mày:

- Phục Hy Tổ Tinh bị ta dùng Hỗn Thiên Đồ phong ấn, nhân tộc bên trong chắc chắn không thể thoát ra được…

Phong Vô Kỵ nói:

- Hắn chính là Phục Hy tới từ Tổ Tinh, vi thần cũng là từ Tổ Tinh tới, vi thần có thể ra thì hắn chắc chắn cũng có thể!

Mục Tiên Thiên đứng dậy, nói:

- Vô Kỵ Thần Vương, ngươi đi giữ Thiên Thừa Tướng lại trước. Hắn đem theo nghìn vạn thần ma không đi nhanh được. Trẫm sẽ lập tức lệnh cho thủ quân gần Trấn Thiên Quan tới đó kiểm tra. Nếu Trấn Thiên Quan thật sự trống rỗng, trẫm sẽ đích thân đi hỏi rõ Thiên Thừa Tướng!

Phong Vô Kỵ mừng rỡ, vội đứng dậy đi ra.

Mục Tiên Thiên tâm niệm khẽ động, liên hệ thủ tướng ở Lũy Bích Quan:

- Lập tức tới Trấn Thiên Quan kiểm tra xem Âm Khang thị còn ở đó không. Nếu Âm Khang thị không ở Trấn Thiên Quan lập tức hồi báo!

Thủ tướng Lũy Bích Quan là một vị Đế Quân, thủ tướng trước kia là Đa Âm Đế Quân vì lập công lớn nên đã lên làm Thần Vương. Vị thủ tướng kia lập tức tới Trấn Thiên Quan, còn Phong Vô Kỵ tới Nam Thiên Môn, lập tức chọn ra ba vị Thiên Vương cùng đuổi theo Chung Nhạc.

Chung Nhạc dẫn theo đội thuyền đi không nhanh lắm, mới chỉ hai ngày. Phong Vô Kỵ cùng ba người còn lại đuổi kịp đoàn thuyền:

- Thiên Thừa Tướng dừng bước!

Chung Nhạc dừng lại, nhíu mày:

- Ba vị đồng liêu gọi bản tọa lại có việc gì?

Ba vị Thiên Vương kia vốn đều là thuộc hạ của hắn, không dám trễ nải, vội cúi người thi lễ:

- Thiên Thừa Tướng, là Vô Kỵ Thần Vương nhận chỉ ý của bệ hạ, tới giữ Thiên Thừa Tướng lại trong chốc lát.

Chung Nhạc mặt tối lại, liếc nhìn Phong Vô Kỵ, vẫy tay cho đoàn thuyền tiếp tục đi, nói:

- Nếu bệ hạ đã mời vậy thì bản tọa ở lại vài hôm.

Phong Vô Kỵ thấy hắn bình tĩnh như vậy liền nghi ngờ:

- Lẽ nào Âm Khang thị vẫn ở Trấn Thiên Quan?

Thủ tướng Lũy Bích Quan mất hơn mười ngày cuối cùng cũng tới Trấn Thiên Quan, nhìn thì thấy trong Trấn Thiên Quan vẫn là biển người, Âm Khang thị vẫn đang sinh sống trong đó, vội về bẩm báo Mục Tiên Thiên:

- Trên dưới Âm Khang thị vẫn ở Trấn Thiên Quan.

Mục Tiên Thiên thở phào, cười khảy:

- Tên Vô Kỵ Thần Vương này hãm hại Thiên Thừa Tướng, thật to gan!

Thủ tướng trở về Lũy BÍch Quan, hắn vừa đi thì thân thể của các Âm Khang thị trong Trấn Thiên Quan biến dạng, dần trở thành hình người!

Những Âm Khang thị này đều biến thành nhân tộc có cùng một gương mặt!

Chung Nhạc!

Toàn bộ Âm Khang thị trong Trấn Thiên Quan đều là phân thân của Chung Nhạc!
Bình Luận (0)
Comment