Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 305

Một nét điêu khắc này vừa thành, cả tòa điêu khắc Toại Hoàng nhất thời trở nên sống động, sinh động như thật, mang tới cho người khác một loại cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể sống lại. Từng vòng từng vòng sóng Đồ đằng nhộn nhạo, từ trên pho tượng giống như sóng gợn lan tỏa ra bốn phía xung quanh.

Lúc điêu khắc pho tượng này, Chung Nhạc đã vận dụng tới văn lộ Đồ đằng Nhật Linh và Nguyệt Linh của chính mình, khiến cho nó có được diệu dụng của Nhật Nguyệt Bảo Chiếu. Tầng tầng sóng gợn lan tỏa ra khắp thôn xóm, tẩy rửa nhục thân và hồn phách của các thôn dân, loại bỏ tạp chất bên trong cơ thể bọn họ.

Bất quá, loại cải tạo này diễn ra vô cùng chậm rãi, so với phương pháp luyện thể của Luyện Khí Sĩ, loại cải tạo này thật sự có chút khó có thể đập vào mắt, thế nhưng mạnh hơn ở chỗ kéo dài. Chỉ cần Đồ đằng Toại Hoàng còn ở chỗ này, sẽ vẫn luôn cải tạo thể chất của thôn dân, tinh lọc hồn phách của bọn họ, khiến cho thân thể bọn họ trở nên cường kiện, bách bệnh bất sinh, thậm chí tư chất căn cốt cũng tốt hơn so với trước đây rất nhiều.

Dưới sự cải tạo vô tri vô giác của Đồ đằng Toại Hoàng, sau này Bộ lạc Chung Sơn tất nhiên sẽ chậm rãi trưởng thành. Trai tráng săn bắn càng dễ dàng hơn, hài đồng sẽ phát hiện chính mình trời sinh thần lực, lực mạnh vô cùng.

Trẻ con mới sinh ra sẽ đạt được chỗ tốt càng nhiều hơn. Thân thể cường kiện hơn, thọ mệnh cũng kéo dài hơn. Con dân của Bộ lạc Chung Sơn sẽ một đời mạnh mẽ hơn một đời, tương lai tất nhiên sẽ trở thành một Đại Bộ lạc. Đây vẫn là dưới tình huống không có tế tự. Nếu thôn dân thường xuyên tế tự triều bái, hiến tế Yêu thú, dùng thú huyết miêu tả văn lộ Đồ đằng trên bức tượng, để cho pho tượng này hấp thu, như vậy chỗ tốt sẽ càng lớn, hiệu quả luyện thể thối hồn cũng càng mạnh hơn.

Không chỉ như vậy, trong lúc tế tự, pho tượng này thậm chí có thể nở rộ thần thông, thủ hộ tộc nhân, chống đỡ ngoại địch xâm nhập. Đây mới là tác dụng chủ yếu nhất của Đồ Đằng Thần Trụ và Đồ Đằng Tượng.

Pho tượng hoàn thành, khí tức Chung Nhạc cũng trở nên càng thêm cuồng dã hơn. Giữa không trung có khí huyết chi vân giống như vòng xoáy vậy, xoay tròn chuyển động, mà phía dưới chính là Chung Sơn. Hình dáng Chung Sơn giống như một cái chuông, phương viên rộng tới trăm dặm, dưới vòng xoáy khí huyết giống như một cái chuông chụp trên mặt đất, từ xa nhìn lại vô cùng đồ sộ.

Trong thôn, đám thôn dân nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng phi thường rung động, giống như là tiến vào thế giới thần thoại vậy. Ngay cả Khâu Cấm Nhi cũng nhìn tới mức hoa mắt thần mê, lẩm bẩm nói:

- Tu vi sư huynh lại tinh tiến! Điêu khắc cũng có thể khiến cho tu vi tinh tiến sao?

Trong lòng nàng có chút mê hoặc. Vừa rồi Chung Nhạc tỉ mỉ điêu khắc bức tượng Toại Hoàng, tại thời điểm vẽ rồng điểm mắt, trong lòng có sở ngộ, trong lúc bất chợt lĩnh ngộ ra Nguyên thần Toại Hoàng, khiến cho tu vi chính mình tiến nhanh. Loại tình cảnh này vô cùng huyền diệu, ngay cả nàng cũng xem không hiểu. Nàng xem không hiểu, đám thôn dân Bộ lạc Chung Sơn tự nhiên là càng xem không hiểu, chỉ thấy tràng cảnh vô cùng thần thánh, giống như thần thoại trong truyền thuyết vậy.

Một lúc sau, chỉ thấy vòng xoáy khí huyết đang xoay tròn dần dần bình ổn lại, giống như thác nước vậy, ào ào rơi xuống, tiến vào trong cơ thể Chung Nhạc. Mà sau lưng hắn, Nguyên thần Toại Hoàng càng thêm cao lớn vĩ ngạn, thần thánh trang nghiêm, giống như có uy năng vô biên vậy.

Qua một lúc sau, khí tức Chung Nhạc bình ổn lại, Nguyên thần Toại Hoàng cũng quay trở lại trong cơ thể hắn, biến mất không thấy đâu nữa. Hắn lại trở thành một gã thiếu niên bình bình thông thường như trước đây, không còn khiến cho người ta kính sợ như lúc vừa rồi nữa.

Chung Nhạc quan sát pho tượng Toại Hoàng này, trong lòng có chút hài lòng. Pho tượng Toại Hoàng này là hắn căn cứ theo văn lộ Đồ đằng của Nguyên thần chính mình mà điêu khắc thành, vẽ rồng điểm mắt, là một kiện tác phẩm điêu khắc tinh mỹ nhất cho tới bây giờ của hắn, trút xuống vô số tâm huyết của hắn.

Pho tượng này giống như là một bộ phận thân thể của hắn vậy. Hắn không thể vẫn mãi luôn ở trong thôn, bất quá, pho tượng này lại có thể lưu lại chỗ này, tiếp nhận tộc nhân tế tự, che chở tộc nhân. Tộc nhân tế tự pho tượng, liền giống như tế tự hắn vậy, sẽ nhận được pho tượng phản hồi, khiến cho trong thôn mưa thuận gió hòa, đời đời bình an. Hơn nữa, pho tượng này quanh năm tiếp nhận tế tự, tiếp nhận thú huyết miêu tả, và hiến tế Yêu thú, cấu tạo pho tượng sẽ dần dần phát sinh thay đổi, dần dần có được máu thịt.

- Tương lai nếu như ta chết, linh hồn quay về trong pho tượng, chính là tương đương với tộc nhân thông qua tế tự giúp ta tố kim thân!

Trong lòng hắn thầm nghĩ.

Cái gọi là tố kim thân, chính là dùng hình thái Nguyên thần điêu khắc ra Thần tượng, để cho tộc nhân tế tự Thần tượng. Sau đó, khi Luyện Khí Sĩ chết đi, linh hồn sẽ nhập vào trong Thần tượng, tiếp tục lưu lại trên nhân gian, không tiêu tán, đạt tới một loại trường sinh với ý nghĩa khác.

Đây là pháp môn mà rất nhiều chủng tộc đều sử dụng, bất quá điều kiện rất hà khắc. Cần Luyện Khí Sĩ tu luyện tới trình độ cường đại như Thần Ma vậy, hơn nữa còn cần cuồn cuộn không ngừng tế tự, mới có thể làm được tới trình độ tố kim thân.

Ngoại trừ các Luyện Khí Sĩ ra, còn có Thần Linh, Ma Linh các Tộc cư trú trong Hư Không Giới nữa. Các tộc nhân cũng sẽ tố kim thân cho bọn họ, quanh năm tế tự triều bái. Thời điểm chiến tranh phát sinh, Thần Linh, Ma Linh trong Hư Không Giới sẽ hàng lâm, nhập vào kim thân, tham dự chiến đấu.

Bất quá, tố kim thân cũng không phải có ý nghĩa trường sinh chân chính, bởi vì kim thân cũng không phải là nhục thân, chỉ là đem Linh và Hồn ký thác vào các tộc nhân, lưu lại nhân gian. Ngày thường khi không tế tự sẽ liền ngủ say, chỉ có lúc tế tự mới tỉnh lại. Nếu chủng tộc bị tiêu diệt, tế tự đứt đoạn, vậy linh hồn cũng sẽ tiêu tán. Cho nên cử động này chỉ là hành động bất đắc dĩ mà một Luyện Khí Sĩ dùng để bảo vệ tộc nhân mình mà thôi.

Chung Nhạc tĩnh tâm trở lại, hướng dẫn cho tộc nhân biết cách tế tự như thế nào, làm sao dùng thú huyết tới nuôi dưỡng pho tượng. Sau đó, hắn lại tinh tế nghiên cứu Nguyên thần Toại Hoàng của chính mình.

Hắn có thể lĩnh ngộ ra Nguyên thần Toại Hoàng, dựa vào chính là linh quang chợt hiện trong lúc điêu khắc, lĩnh ngộ ra huyền cơ và ảo diệu trong đó. Bất quá, bây giờ hắn còn cần tiếp tục khảo sát kiểm nghiệm, mới có thể triệt để chưởng khống Nguyên thần Toại Hoàng, củng cố vững chắc.

Nguyên thần Toại Hoàng cũng không phải là Linh. Linh của hắn vẫn như cũ là Nhật Linh và Nguyệt Linh, ẩn giấu bên trong cặp mắt. Sở dĩ hắn có thể luyện thành Nguyên thần Toại Hoàng, vẫn là dựa vào Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng Quan Tưởng Đồ.

Hắn dùng Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng Quan Tưởng Đồ, luyện cho hồn phách chính mình mạnh mẽ hơn so với những Luyện Khí Sĩ khác rất nhiều, thậm chí trong lúc bất tri bất giác, hồn phách của hắn đã cường đại tới tình trạng siêu việt Nhật Linh và Nguyệt Linh. Đây chính là chỗ mấu chốt hắn tu thành Nguyên thần Toại Hoàng.

Những người khác cảm ngộ Linh, Linh và Hồn hợp nhất, luyện thành Nguyên thần, đều là dùng Linh làm chủ đạo, hồn phách làm phụ, hoàn toàn phụ thuộc vào Linh, cho nên Nguyên thần sẽ hiển hiện ra hình thái của Linh. Sau khi Linh thể hợp nhất, nhục thân cũng là hình thái của Linh. Mà Toại Hoàng Quan Tưởng Đồ lại là đem hồn phách hóa thành hình thái Toại Hoàng, dùng hồn phách làm chủ đạo. Bất luận là Nhật Linh hay là Nguyệt Linh, đều là dùng hồn phách phụ trợ.

Môn công pháp này mang tới cho Chung Nhạc chỗ tốt cực lớn. Cho tới hiện tại, rốt cuộc đã có sự bay vọt về chất, khiến cho hồn phách hắn nhất cử siêu việt Nhật Linh Nguyệt Linh, do đó Nguyên thần dùng hồn phách của chính mình làm chủ đạo, có được Nguyên thần thứ ba. Đây tuyệt đối là một con đường mới, không giống như thường thức, nhưng tuyệt đối chính là một lần tăng vọt thật lớn.

Dùng Linh làm chủ đạo, hồn phách của Luyện Khí Sĩ không mạnh. Sau khi chết, Linh có thể dưới tình huống tế tự tiếp tục bảo tồn xuống, nhưng hồn phách lại tiêu tán. Nếu muốn ngay cả hồn phách cũng bảo tồn tiếp, thì cần cường đại tới trình độ có thể so sánh với Thần Ma. Cho dù là Cự bá tu luyện tới Chân Linh Cảnh, sau khi chết cũng không cách nào bảo tồn được hồn phách của chính mình, hồn phách cũng sẽ tiêu tán, chỉ có thể bảo tồn Linh. Cho nên trong Nhân Tộc và những chủng tộc khác, bài vị tế tự tổ tiên đều được gọi là linh vị, linh bài, chứ không gọi là hồn vị hồn bài, chính là đạo lý này.
Bình Luận (0)
Comment