Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 1


Trong hầm mỏ tối tăm ẩm ướt, Lục Diệp cõng sọt quặng trên lưng, trong tay cầm cuốc, đi từng bước về phía trước.Trên mặt thiếu niên lộ vẻ ưu thương, hai mắt tập trung vào khoảng không trước mặt, giống như đang nhìn chằm chằm thứ gì đó.Người ngoài nhìn vào, phía trước Lục Diệp trống rỗng, nhưng trên thực tế trong tầm nhìn của thiếu niên, có thể nhìn thấy một cái bóng mờ.

Nó giống như bóng của một cái cây, xám xịt, khiến người ta nhìn không rõ, cành lá tươi tốt, cành cây cách nhau một phần ba từ thân cây sang trái và phải, chống đỡ tán cây hình bán nguyệt.Đi tới thế giới Cửu Châu này đã hơn một năm, đến giờ Lục Diệp vẫn chưa biết rốt cuộc đây là cái gì, hắn chỉ biết khi lực chú ý của mình đủ tập trung, cây Ảnh Tử Thụ này có tỷ lệ xuất hiện trong tầm mắt, hơn nữa người khác hoàn toàn không phát hiện.


“Thực sự là nhân sinh khổ cực!” Thiếu niên thở dài một hơi.Một năm trước, hắn bỗng tỉnh lại ở thế giới xa lạ này, không đợi hắn quen thuộc với hoàn cảnh, thế lực chỗ hắn đã bị một đám tặc nhân công chiếm, rất nhiều người bị giết, hắn và một ít nam nữ trẻ tuổi khác trở thành tù binh của đám tặc nhân kia, sau đó bị đưa vào nơi mạch khoáng này, trở thành một quáng nô thấp hèn.Sau đó từ những cuộc nói chuyện rải rác từ người bên ngoài hắn mới biết được, thế lực chỗ hắn là một tông môn tên Huyền Thiên Tông, lệ thuộc Hạo Thiên Minh.

Tên của tông môn này tên nghe qua huyễn khốc cuồng bá, nhưng thực ra chỉ là một tiểu tông môn bất nhập lưu.Công chiếm Huyền Thiên Tông là Tà Nguyệt Cốc dưới trướng Vạn Ma Lĩnh.Hạo Thiên Minh, Vạn Ma Lĩnh là hai đại trận doanh của thế giới này, đều do vô số thế lực lớn nhỏ liên hợp hình thành, đấu đá lẫn nhau, ý đồ tiêu diệt đối phương triệt để, nghe nói đã kéo dài mấy trăm năm.Lục Diệp thấy tranh đấu như vậy là chính phái và tà phái đối đầu nhau, hắn không cẩn thận bị cuốn vào trong con sóng lớn này. Những năm qua, Cửu Châu đại lục chiến hỏa tán loạn, hàng năm đều có thế lực nhỏ như Huyền Thiên Tông bị nhổ tận gốc, nhưng rất nhanh lại có càng nhiều thế lực mọc lên như nấm sau mưa, chiếm cứ địa bàn các nơi, làm thế cục càng hỗn loạn hơn.

Quáng nô thì quáng nô...Lục Diệp an ủi bản thân, so sánh với những người bị giết kia thì dù sao hắn vẫn còn sống.Có thể sống sót cũng không phải là hắn có bản lĩnh gì đặc biệt, mà là Tà Nguyệt Cốc cần một ít tạp dịch làm việc, người không có tu vi như Lục Diệp, tuổi còn trẻ, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.Thật ra quáng nô trong quáng mạch này không chỉ có người của Huyền Thiên Tông, còn có một ít đệ tử tiểu gia tộc, tiểu tông môn.Thực lực của Tà Nguyệt Cốc không kém, những năm gần đây công chiếm không ít địa bàn, đương nhiên những thế lực trên địa bàn này đều bị diệt, trong đó có một ít nhân thủ có thể sử dụng bị Tà Nguyệt Cốc đưa đến các nơi để nô dịch.Những người này đều không có ngoại lệ, họ cùng có một đặc điểm, còn chưa khai khiếu, không có tu vi trong người, cho nên rất dễ khống chế.Cửu Châu đại lục có một câu nói, yêu chưa khai khiếu khó hóa hình, người chưa khai khiếu khó tu hành.Muốn tu hành cần phải mở linh khiếu, chỉ có mở linh khiếu mới có tư cách tu hành.Mở linh khiếu không phải là một chuyện đơn giản, người bình thường trải qua rèn luyện có hệ thống có thể mở ra linh khiếu, nhưng không hơn trăm, nếu có xuất thân gia tộc hoặc là tông môn tu hành, có trưởng bối chỉ điểm, tỷ lệ này có thể cao hơn một chút.

Lục Diệp không thể mở ra linh khiếu của bản thân, cho nên chỉ có thể đào quặng trong quáng đạo tối tăm này để kiếm sống, nhưng quáng nô cũng không phải là không có lối thoát, nếu có thể khai khiếu thành công, tìm được người quản sự báo cáo lên trên liền có cơ hội tham gia khảo hạch, khảo hạch thành công là có thể trở thành đệ tử Tà Nguyệt Cốc.Tuy nhiên, quáng nô có thể khai khiếu rất ít ỏi, ở trong hoàn cảnh tối tăm này lao động cả ngày, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, làm sao còn có thể khai khiếu, cho nên hầu như chín phần chín quáng nô đều đã nhận mệnh, mỗi ngày vất vả lao động, chỉ vì một bữa cơm no.


Lục Diệp không có cảm giác trung thành với Huyền Thiên Tông, dù sao mới vừa đi tới thế giới này, Huyền Thiên Tông đã bị diệt, đối với những người trong tông hắn cũng không biết ai là ai.Hắn cũng không muốn thành đệ tử Tà Nguyệt Cốc, đây không phải là một thế lực đứng đắn, chỉ cần nghe tên đã làm người ta có một loại cảm giác tà ác, sớm muộn gì cũng ngỏm.Nhưng cũng không thể ở chỗ này làm quáng nô cả đời, vậy còn thể thống gì nữa, tốt xấu gì hắn cũng là nhân sĩ tinh anh thời đại mới, làm người mà không có ước mơ thì khác gì cá muối.

Cho nên một năm nay hắn vẫn luôn cố gắng khai khiếu, vốn dĩ hắn cho rằng chỉ có mình có thể nhìn thấy bóng cây có thể cung cấp cho hắn một ít trợ giúp kỳ diệu, nhưng cho đến bây giờ, bóng cây này vẫn chỉ là một cái bóng, chớ nói trợ giúp gì đó, có đôi khi còn ảnh hưởng đến thị lực của hắn.Lục Diệp nghiêm túc hoài nghi có phải mắt mình có vấn đề hay không.


Rẽ qua một khúc cua, phương xa xuất hiện một chút quang mang yếu ớt, đó là một trong những lối ra của đường hầm.Hôm nay thu hoạch không tệ, giao nộp quáng thạch trong sọt, hẳn là có thể được ba điểm cống hiến, tính cả tích lũy mấy ngày trước, ước chừng có mười hai điểm, lấy ra hai điểm đổi hai cái bánh bao, còn lại mười điểm vừa đủ đổi một viên Khí Huyết Đan.Khí Huyết Đan là một loại đan dược cấp rất thấp, cũng không phải là vật phụ trợ khai khiếu, nhưng muốn khai khiếu nhất định phải có khí huyết sung mãn, tuy Khí Huyết Đan là cấp thấp, nhưng lại thích hợp cho người chưa khai khiếu như Lục Diệp sử dụng.Sở dĩ Tà Nguyệt Cốc nguyện ý xuất ra Khí Huyết Đan, cũng không phải là phát thiện tâm, mà là bọn họ am hiểu lòng người, đan dược cấp thấp rẻ tiền nhất này có thể làm người mang hy vọng càng ngày càng cố gắng đào quặng.Ví dụ như Lục Diệp...!mỗi ngày đều rất siêng năng.Cách lối ra hầm mỏ còn ba mươi trượng, ánh mắt Lục Diệp lơ đãng liếc qua một góc phía trước bên trái, nơi đó có một tảng đá lớn vắt ngang.Bước chân hắn không ngừng, tiếp tục đi về phía trước, thẳng đến chừng mười trượng mới buông sọt quặng đang gánh sau lưng xuống, siết chặt cái cuốc trong tay, lại lấy từ trong sọt quặng ra một tảng đá cỡ vừa, thoáng cân nhắc một chút.Ngay sau đó, hắn chạy tới chỗ khối cự thạch kia, đến gần cự thạch, nghiêng người trượt bước, đạp một cước lên vách đá của quáng đạo, cả người mượn lực đàn hồi đáp xuống phía sau cự thạch, giống như một con báo săn cường tráng.Hai đạo thân ảnh đang nửa ngồi nửa quỳ ở phía sau cự thạch, mượn cự thạch che lấp thân hình, không ngờ người tới lại phát hiện tung tích của bọn họ.Nghe thấy động tĩnh, lại thấy Lục Diệp, muốn đứng dậy nhưng đã không còn kịp nữa.Dưới ánh mắt hoảng sợ của hai người, Lục Diệp giơ tay ném quặng trong tay vào chính giữa sống mũi của một người, lúc này người nọ kêu ai da thảm thiết, ngửa mặt ngã ra đất, máu tươi chảy ròng ròng.

Một tay khác cầm cuốc của Lục Diệp lại ra tay, nhưng không đánh trúng người thứ hai, người nọ phản ứng không tệ, nghiêng đầu tránh thoát, nhưng mà Lục Diệp đã vọt tới trước mặt hắn, đá một cước trúng bụng đối phương, trên mặt người nọ đầy vẻ đau đớn, bay ra ngoài, quỳ rạp xuống đất, phun ra một ngụm nước chua..

Bình Luận (0)
Comment