Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 128


Chỉ thoáng chốc sau khi đội đi săn song phương giao phong, đám người Lục Diệp liền đã hiện thế bại vong, Đào Thiên Cương bị thương, Tống Hạt bị đánh cho nhếch nhác tháo chạy, lạc bại thân vong chỉ là chuyện sớm muộn, phía Kiều Xảo Nhi mặc dù tạm thời còn có thể ổn định, nhưng đối với đại cục không có trợ giúp gì đáng cả, còn về Tạ Kim! Hắn mang thương thế trên người, có thể cầm chân đối thủ đã tính không sai.

Đối với bọn Lục Diệp mà nói, ác liệt đã vô cùng ác liệt, cứ tiếp tục thế này, chẳng bao lâu nữa Đào Thiên Cương hoặc Tống Hạt sẽ bị giết, đến khi ấy cục diện liền sẽ không còn cách nào vãn hồi.

Phải phá cục!
Tâm niệm Lục Diệp khẽ động, một đao bổ ra, bức lui tên thể tu râu dê kia, đồng thời vươn tay tế ra linh khí chuông nhỏ, linh lực phun trào rót vào trong đó, linh khí chuông nhỏ hưu một tiếng bay ra, chớp mắt liền biến lớn, ầm vang ập đến tên pháp tu ngũ trọng kia.

Sở dĩ chọn pháp tu này, chủ yếu là bởi đối phương một mực đứng tại nguyên tại chỗ thi pháp, không tiện tránh né, hơn nữa dùng linh khí chuông nhỏ vây khốn hắn, pháp tu sẽ không dễ dàng thoát khốn, thi triển thuật pháp ở trong đó, nhất thời sơ ý còn sẽ ngộ thương chính mình.

Cạch một tiếng, chuông nhỏ vững vàng chụp lên pháp tu kia.

Lúc này Tống Hạt đang toàn lực xê dịch tránh né, mắt thấy pháp tu bị nhốt, trên mặt thoáng hiện lên một tia giãy dụa và do dự, quay người lại nhào đến chỗ Đào Thiên Cương, hắn không biết linh khí chuông nhỏ này có thể vây khốn đối thủ bao lâu, nhưng hiện tại không nghi ngờ là cơ hội cực tốt, chỉ cần hắn liên thủ được với Đào Thiên Cương, không dám nói đánh thắng đối thủ của Đào Thiên Cương, chí ít cũng có thể kiên trì thêm một đoạn thời gian.

Vừa rồi hắn đã nảy sinh ý niệm thừa cơ trốn chạy, nhưng rất nhanh liền bị đánh tan, bởi vì hắn biết nếu những người khác bị giết, bản thân chắc chắn cũng sống không nổi, so với chật vật đào vong, không bằng liều mình đánh cược một lần.

Được hắn tương trợ, phía Đào Thiên Cương cuối cùng cũng ổn định lại, hai người hợp lực, đã có thể cầm chân tên ngũ trọng kia.

Một bên khác, sau khi tế ra linh khí chuông nhỏ, Lục Diệp lần nữa giết tới tên thể tu râu dê, từng đao chém xuống, nhưng đối phương gác hai tay ở trước người, bộ dạng chỉ chịu đánh không hoàn thủ, ngăn lại toàn bộ công kích đến từ Lục Diệp.

Lục Diệp thấy thế lập tức vươn tay đánh ra một đạo thuật pháp, chim mập đụng thẳng vào gia hỏa này, ầm vang nổ tung, mặt mũi người kia lập tức bị đốt thương, nhưng đằng sau lớp quần áo của hắn tựa hồ mặc thêm đồ phòng ngự gì đó, thuật pháp này không thể dẫn lên được hiệu quả vốn có.

Hắn lảo đảo lui ra sau mấy bước, cắn răng nói:
- Lợi hại!
Tu vi chênh lệch một trong, nhưng đối mặt Lục Diệp hắn lại chỉ có nước chống đỡ, đủ thấy kẻ địch cường đại cỡ nào.


Vừa dứt lời, Lục Diệp đã vung cước đá tới, hắn rống giận một tiếng, khí huyết quanh thân tràn đây, ngoài thân nổi lên một tầng huyết vụ, nhắm ngay lòng bàn chân Lục Diệp đấm ra một quyền.

Nháy mắt khi linh lực va chạm, hai đạo thân ảnh đồng thời ngã ra sau, Lục Diệp cảm thấy lòng bàn chân tê rần, cơ hồ đứng không vững, thể tu râu dê cũng chẳng đỡ hơn là mấy, một cước vừa rồi của Lục Diệp đã trực tiếp đạp hắn lăn dài trên đất.

Không đợi hắn kịp bò dậy, Lục Diệp đã lần nữa lao đến, trường đao trong tay như cuồng phong bạo vũ chém xuống.

Thể tu gầm lên, linh lực và khí huyết giao hòa, tầng huyết vụ phòng hộ ngoài thân càng thêm phần dày đặc.

Nhưng tùy theo trảm kích được gia trì Phong Duệ linh văn chém xuống, phòng hộ kia chính đang biến nhạt với tốc độ thấy được bằng mắt thường.

Nơi không xa, bên trong linh khí chuông nhỏ truyền tới từng hồi tiếng vang động kịch liệt, quang trạch bao quanh thân chuông cũng đang khoái tốc biến nhạt, chẳng mấy chốc, tên pháp tu ngũ trọng bị nhốt kia sẽ thoát khốn, đến khi ấy cơ hội thật không dễ dàng mới tạo được liền sẽ trôi mất.

Nhất định phải khoái tốc chém giết thể tu này, chỉ vậy mới có cơ hội sống sót!
Trong lòng Lục Diệp hạ định quyết tâm, gần như bất chấp hết thảy, một đao tiếp một đao chém xuống, đâm thẳng, nhưng mỗi một kích đều bị thể tu kia ngăn chặn, thỉnh thoảng có đắc thủ, song vẫn chẳng thể thương đến vị trí yếu hại của đối phương.

Linh quang bên ngoài linh khí chuông nhỏ càng lúc càng ảm đạm, tựa hồ sắp tắt ngúm đến nơi.

- Các ngươi chết chắc!
Thể tu kia tuy bị đè lên đánh, nhưng hắn lại nhe răng cười, hắn nhìn ra được Lục Diệp lo lắng, cho nên hắn biết, một khi đồng bạn thoát khốn, đó cũng là thời khắc phe mình thắng lợi.

Đấy mới là nguyên nhân hắn chỉ bị động chịu đánh chứ không hoàn thủ, thế cục rất có lợi đối với bọn hắn, hắn không cần phải mạo hiểm làm gì, chỉ cần ổn định là được.

Tùy theo lại một đao của Lục Diệp chém xuống, bao cổ tay nơi cánh tay thể tu kia ầm vang nứt vụn, cảnh ấy khiến hắn không khỏi cả kinh, sớm nghe nói trong tay gia hỏa cưỡi hổ này có linh khí, cho nên hắn mới đặc ý mặc thêm lượng lớn đồ bảo hộ để giao thủ, mục đích chủ yếu chính là ngăn chặn đối phương, song không ngờ vẫn đánh giá thấp.

Có thể nói, phía Thái La Tông chọn hắn tới thực hiện nhiệm vụ lần này chính là chuyên môn nhắm đến Lục Diệp.


Mắt thấy Lục Diệp lại chém xuống một đao, hắn không dám tiếp tục ngăn đỡ, vươn tay sờ vào trong túi trữ vật, hiển nhiên là muốn móc ra linh phù, lúc thế này thứ hắn muốn lấy đi tất cũng là đồ dùng để phòng ngự, khả năng cao chính là Kim Thân Phù.

Nhưng đúng lúc đó, đầu vai đột nhiên trầm xuống, có tiếng gầm gào chát chúa vang lên bên tai, tiếng kêu kia cực kỳ cổ quái, nghe vào tai khiến hắn đầu váng mắt hoa, tâm thần hoảng hốt.

Hắn vội vàng thúc giục lực lượng khí huyết và linh lực bản thân, huyết vụ vừa nãy vốn đã mờ nhạt, nay bỗng lần nữa trở nên nồng đậm.

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền đến từ phía sau lưng, hắn không biết đến cùng là ai đánh lén mình, nhưng biết đã thương tổn được đối phương.

Mắt thấy thân hình Y Y đang leo lên trên vai thể tu râu dê bỗng chợt ảm đảm, thần tình Lục Diệp càng thêm phần dữ tợn, trường đao chẻ xuống.

Chiến đấu mấy ngày nay Y Y một mực không lộ diện, chủ yếu là trong chiến đấu nàng không có nhục thân, tác dụng rất có hạn, nhưng ngay lúc khẩn cấp vừa rồi, nàng quyết đoán chọn cách ra tay, tranh thủ tạo cơ hội cực tốt cho Lục Diệp.

Đối phương mới lấy ra linh phù từ trong túi trữ vật, còn chưa kịp thúc giục linh lực, trường đao đã chẻ xuống.

Bao cổ tay đã bị chém vụn, không còn gì có thể ngăn cản một đao gia trì Phong Duệ, một đao này phá nát linh lực hộ thể của đối phương, trực tiếp chém rụng cánh tay đang nắm, sau đó phá tan huyết vụ, bổ lên cổ gáy đối phương, máu tươi tràn ra.

Thể tu râu dê rên lên một tiếng, đau đớn kịch liệt khiến hàm răng hắn cắn chặt, vết thương cụt tay càng khiến hắn tâm thần thất thủ, nhưng nguy cơ sinh tử trước mắt, hắn kịp thời vươn cánh tay còn lại bắt lấy cổ tay Lục Diệp, ngăn lại một chém hung tàn kia.

Bước chân Lục Diệp xê dịch, tay kia nâng lên, nắm lấy vị trí mũi đao, hung hăng ép xuống.

Đây đó gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau.

Xùy!

Tiếng lưỡi dao cắt qua máu thịt vang lên, máu tươi phun vãi ra ngoài, thể tu râu dê hai mắt trợn tròn, nửa quỳ ở trước mặt Lục Diệp, miệng nhúc nhích như muốn nói điều gì.

Xoát! Một tiếng, trường đao gia trì Phong Duệ chém xuyên trở ngại, xẹt qua cổ gáy hắn.

Thi thể không đầu lung lay, ngã nhào trên đất.

Thể tu ngũ trọng, chết!
Đồng thời điểm Lục Diệp phối hợp Y Y hợp lực chém chết thể tu ngũ trọng, linh khí chuông nhỏ rốt cục chống đỡ hết nổi, linh quang bên ngoài gần như tắt ngúm.

Lục Diệp vuốt máu tươi phun đầy trên mặt một cái, quay đầu nhìn quanh, thấy Tạ Kim bị đối thủ đánh cho không ngừng giật lui ra sau, Đào Thiên Cương và Tống Hạt liên thủ khổ sở chống đỡ dưới tay một tên ngũ trọng khác, vốn hai người bọn họ liên thủ không đến nỗi gian khổ thế này, then chốt là bởi vì trước khi Tống Hạt tới trợ chiến, Đào Thiên Cương đã bị thương không nhẹ, thế nên cục diện đối bọn hắn vẫn rất bất lợi.

Hắn còn thấy được Kiều Xảo Nhi run run trường tiên, đánh nhau kịch liệt với tên tứ trọng còn lại, thế cục nhất thời không nhìn ra ai chiếm ưu thế.

Không chút do dự, hắn bước nhanh về phía linh khí chuông nhỏ, tay vươn ra vẫy vẫy, Linh khí chuông nhỏ lập tức bay trở về.

Oanh! Một đạo thuật pháp đột nhiên nở rộ, đánh lên giữa trời, là do pháp tu bị khốn ở trong đó tung ra, bỗng chợt giành lại tự do, pháp tu này tuy mặt xám mày tro, song vẫn không nhịn được bật cười ha ha thành tiếng.

Hắn vì thoát khốn cũng là liều mạng, thi triển thuật pháp trong không gian nhỏ hẹp kia, khiến cho bản thân mình đầy thương tích, cũng may hắn ra tay rất có chừng mực, cho nên nhìn qua có vẻ nhếch nhác chút, song trên thực tế không có gì đáng ngại.

Vừa mới thoát khốn, trước mắt đã chớp qua một đạo đao quang sáng như tuyết, pháp tu này còn chưa nhận rõ thế cục, một đao của Lục Diệp đã phá tan linh lực hộ thân trên người hắn, dưới trảm kích cường đại, một chiếc đầu lâu trên mặt còn đang mang theo ý cười bay lên cao cao.

Hắn căn bản không ngờ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà mình bị vây nhốt, bên mình đã có một tên ngũ trọng chết đi, hơn nữa còn là thể tu với sức phòng ngự cường đại nhất!
Một kích bất ngờ như thế, hắn thân là pháp tu, lại không chút phòng bị, làm sao mà chống đỡ cho được?
Chỉ nháy mắt, thế cục đột biến.

Bốn tên ngũ trọng trong đội đi săn Thái La Tông chỉ còn lại hai tên, biến cố bất thình lình này chẳng những khiến mấy tên đồng bạn còn lại kinh hãi nhảy dựng, ngay cả bọn Tạ Kim cũng đều khó mà tin vào mắt mình.

Nhưng ngay sau đó chính là cuồng hỉ.


Vốn tưởng rằng đây là một trường chiến đấu tất chết không nghi ngờ, ai biết được sẽ có biến hóa chuyển ngoặt thế này.

Lấy tu vi tứ trọng liên trảm hai tên ngũ trọng, quả nhiên, chỉ có gia hỏa hung tàn như vậy mới có thể một thân một mình giết xuyên qua phòng tuyến Thái La Tông.

Lục Diệp tiếp tục cầm đao xông giết về hướng Kiều Xảo Nhi, sở dĩ lựa chọn bên này là bởi tứ trọng dễ giết hơn chút, hắn vừa mới thịt xong hai tên ngũ trọng, một thân linh lực không ngừng kích đãng, cần phải thoáng bình phục một phen.

Hơn nữa trường tiên trong tay Kiều Xảo Nhi rất thích hợp hình thành phối hợp với hắn.

Mấy ngày qua không ngừng chiến đấu, giữa đây đó sớm đã hình thành ăn ý nhất định, cho nên mắt thấy Lục Diệp xông giết về phía mình, Kiều Xảo Nhi lập tức lui lại.

Tên tứ trọng đối địch với nàng mắt thấy hai vị sư huynh chiến tử, sớm đã bị dọa cho mất mật, thấy vậy, tự nhiên quay người định trốn, nhưng mới chạy ra chưa được hai bước, phía sau đã nghe thấy tiếng roi vang lên, trực tiếp trói lại phần cổ gáy hắn.

Kiều Xảo Nhi đột nhiên kéo mạnh, hất văng người kia lên giữa trời.

Tên tứ trọng kia khua múa vũ khí trong tay, chém vào trường tiên sau lưng, nhưng không đợi hắn kịp chém trúng, Kiều Xảo Nhi đã kịp thời thu hồi trường tiên.

Hắn nhếch nhác rớt đất, vừa ngẩng đầu nhìn lên, thân ảnh Lục Diệp đã hiện ra trong tầm mắt, đối mặt với một đao chém thẳng xuống, hắn vội vàng nâng lên vũ khí ngăn trở.

Nhưng hai chân đã bị trường tiên trói lại, lực kéo truyền đến, thân hình hắn bất ổn, đao Lục Diệp thừa thế chém ở trên người.

- Đi hỗ trợ!
Lục Diệp rút thân liền đi, lướt đến chỗ Tạ Kim.

Kiều Xảo Nhi vung roi quất nát tu sĩ tứ trọng nằm trên đất, sau đó hô lên một tiếng:
- Giúp bên nào?
Lục Diệp làm gì có rảnh trả lời nàng, lúc này hắn đã giết vào vòng chiến, liên thủ với Tạ Kim đối chiến cùng tên ngũ trọng kia, trên mặt đối phương hiện đầy tuyệt vọng, thần tình cực kỳ cổ quái, không biết là muốn khóc hay muốn cười, nhưng uy thế khi ra tay lại vẫn ngoan lạt dị thường.

….

Bình Luận (0)
Comment