Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 134


So với những phường thị trước đây Lục Diệp từng đi qua, Dịch An Thành đích thực là một tòa đại thành, Lục Diệp không biết đại thành cỡ này đến cùng do ai xây thành, nhưng mức độ náo nhiệt trong thành rõ ràng không phải phường thị có thể sánh bằng.

Tường thành cao tận hai mươi trượng, nguy nga hùng tráng, chỉ riêng cửa thành đã cao đến mấy trượng, theo như hiển thị trên Thập Phân Đồ, Dịch An Thành có mười hai đạo cửa thành, nơi Lục Diệp vào thành là cửa đông nam.

Trong tầm mắt có thể thấy được con đường đủ sức chứa mấy làn xe ngựa trực tiếp hướng thẳng về phía trước, không thấy đâu là điểm cuối, hai bên đường phố là từng gian cửa hàng san sát, bán đủ các loại hàng hóa.

Người đến người đi, chen chúc tấp nập.

Tuy đã vào đêm, nhưng trong thành lại đèn đuốc sáng choang, cảnh tượng phồn hoa dị thường.

Lục Diệp dạo quanh một phen, quả nhiên được dịp mở rộng tầm mắt.

Chẳng qua rất nhanh hắn liền phát hiện một chuyện rất kỳ lạ, đó chính là trong thành này tựa hồ có rất nhiều phàm nhân!
Mới đầu hắn còn tưởng những người này đều tu hành Liễm Tức Thuật hoặc đeo linh khí che giấu linh quang, nhưng tử tế nghĩ lại liền cảm thấy không quá khả năng, bởi vì số lượng người như vậy thực sựu rất nhiều, thẳng đến khi một gia hỏa uống say lướt khướt đột nhiên ngã nhào trên đất, Lục Diệp mới ý thức được, những người này căn bản không phải tu sĩ, bọn hắn vốn chính là phàm nhân.

Linh Khê chiến trường lại có phàm nhân?
Linh Khê chiến trường tất nhiên có phàm nhân, những người có tông môn sau khi tiến vào Linh Khê chiến trường còn có thể thông qua Thiên Cơ Trụ ở trụ sở tông môn nhà mình để tùy thời về lại Cửu Châu, nhưng tán tu thì khác, mặc dù cũng có thể làm như vậy, song nếu tưởng muốn lần nữa tiến vào thì cần phải nhìn mặt người khác.

Cho nên rất nhiều tán tu sau khi tiến vào Linh Khê chiến trường liền sẽ không về lại Cửu Châu.

Bọn hắn ở lại chỗ này kết hôn sinh con, phồn diễn đời sau, đời sau của tu sĩ chưa hẳn đã nhất định trở thành tu sĩ, ngày dài tháng rộng qua đi, bên trong Linh Khê chiến trường tự nhiên nhiều ra rất nhiều phàm nhân.

So sánh ra, phàm nhân trong Linh Khê chiến trường càng dễ khai khiếu hơn chút, bởi vì hoàn cảnh nơi đây càng tốt, cho nên rất nhiều tông môn đều ưa thích tìm kiếm nhân tuyển thích hợp trong Linh Khê chiến trường, thu nhận làm môn đồ.

Chẳng qua bởi vì Linh Khê chiến trường không an toàn, nơi đây có rất nhiều mãnh thú, giữa tu sĩ với nhau cũng thường xuyên phát sinh tranh đấu, cho nên ở dã ngoại về cơ bản không nhìn thấy tung tích phàm nhân, thường thường chỉ ở trong thành trì quy mô tương đối mới có không gian cho phàm nhân sinh tồn, tỷ như những nơi phường thị trước đó Lục Diệp từng đi qua rất ít khi thấy có phàm nhân xuất hiện.

Trong thành còn có một con sông nhỏ chảy qua, dưới bóng đêm, giữa dòng trôi dạt mấy chiếc thuyền con, trên thuyền là nam nữ trẻ tuổi chơi đêm.

Dạo quanh trong thành hơn một canh giờ, Lục Diệp mua sắm xong bổ cấp cần thiết.


Thứ hắn mua nhiều nhất chính là đồ ăn và quần áo.

Đồ ăn đương nhiên không cần phải nói, hắn và Hổ Phách đều là loại dạ dày không đáy, một bữa cơm phải cần hơn hai ba mươi cân thịt, lần này mua đồ ăn không tính nhiều, bởi vì trong túi trữ vật chứa kha khá thịt yêu thú, đều là trước đó bị Hổ Phách cắn chết trong lúc tham gia Long Tuyền Hội.

So với thịt thú vật bình thường, thịt yêu thú bổ dưỡng hơn nhiều lắm, đây cũng là thứ Lục Diệp và Hổ Phách thích ăn nhất, đặc biệt là thịt xà yêu, vô cùng ngon miệng! Đáng tiếc từ khi rời khỏi Thanh Vân Sơn, ăn mấy bữa liền không còn khẩu phúc kia nữa.

Còn về quần áo! sau mỗi lần chiến đấu về cơ bản đều phải đổi một bộ mới, hoặc là bắn lên máu của địch nhân, hoặc là máu chính mình, tóm lại khó mà sạch sẽ nữa.

Tìm người hỏi đường, Lục Diệp cưỡi trên lưng Hổ Phách đi thẳng đến Thiên Cơ thương minh nơi này.

Mặc dù trong tay cũng có khách sạn, nhưng so sánh ra, Lục Diệp càng thói quen ngủ lại trong Thiên Cơ thương minh, chí ít phương diện an toàn được đảm bảo, hơn nữa phí tổn một đêm một viêni linh thạch không tính đắt, lấy thân gia hiện tại của hắn thì hoàn toàn gánh được nổi.

!
Dưới đèn đuốc trơ trụi, tiếng nữ tử hét sợ hãi truyền ra, nàng vươn tay che kín sau lưng, hốc mắt có nước mắt đảo quanh, thì ra là lúc nàng đang đi dạo chợ đêm thì bị một thiếu niên mặc áo gấm khinh bạc.

Thiếu niên áo gấm kia nhìn có vẻ xuất thân bất phàm, một thân hoa quý, đeo vàng đeo ngọc, trên mặt mang theo ý cười bỉ ổi, đưa tay giơ lên trước mũi hít hà:
- Thơm quá!
Phu quân nữ tử cùng theo ở bên, hỏi rõ ngọn ngành, lập tức tiến lại định lý luận với thiếu niên này, kết quả lại bị ác nô bên người thiếu niên đánh ngã trên đất, kêu thảm không thôi.

Có tu sĩ gần đó nhìn không được, tưởng muốn ra tay giáo huấn tên hoàn khố này, nhưng vừa mới đứng ra, liền phát hiện trước mặt thiếu niên kia lại nhiều thêm một người.

Định thần nhìn lại, chỉ thấy trên than người đó linh quang nồng đậm, rõ ràng là một tên tu sĩ lục trọng.

Ở ngoại vi chiến trường, Linh Khê lục trọng tương đối ít thấy, có thể đi ở bên người tên hoàn khố này sung làm hộ vệ, đủ thấy đối phương lai lịch bất phàm.

Người này vốn muốn bênh vực kẻ yếu, nhưng giờ còn lấy đâu ra lá gan, bản thân hắn cũng chỉ là một tên Linh Khê tam trọng mà thôi.

- Ra thể thống gì!
Hắn tức giận mắng một tiếng, quay người bỏ đi, mắt không thấy tâm không phiền.

Trên đời này có rất nhiều chuyện bất bình, hắn làm sao quản hết được.


- Được rồi được rồi, đừng đánh chết người.

Thiếu gia hoàn khố lên tiếng, lúc này mấy tên ác nô mới tản ra, có người nhận ra hoàn khố, sớm đã không cảm thấy kinh ngạc, chỉ lắc đầu thở dài ngao ngán.

Nữ tử bị khinh bạc bổ nhào lên thân phu quân nhà mình, không ngừng thút thít, thiếu gia hoàn khố thở dài một hơi, quay lưng vỗ vỗ lên ngực tên tu sĩ lục trọng kia:
- Ngại quá, lão Đổng.

Lão Đổng!
Khóe mắt tên tu sĩ lục trọng đột nhiên hơi nhảy, ngẩng đầu nhìn lên trăng tròn giữa trời, mẹ nó, ta đang phải gánh tội nghiệt gì thế này!
Hắn phản ra tông môn, tam khiếu bị phá, tiền đồ ngày sau vô vọng, vì tránh tông môn truy cứu trách nhiệm, cho nên ngày đêm kiêm trình trốn đến chỗ này, bằng vào mối quan hệ trước kia gia nhập một gia tộc cửu phẩm.

Vốn tưởng rằng bằng vào tu vi lục trọng của hắn, dù không được đến trọng dụng quá lớn, tốt xấu cũng có thể được đến một phần thân phận thể diện chút, rốt cuộc ở ngoại vi chiến trường, tu sĩ lục trọng không thấy nhiều, người như hắn hoàn toàn có thể tọa trấn trụ sở, trở thành một phương trấn thủ.

Lúc trước hắn cũng là trấn thủ sứ.

Gia tộc mà hắn nương nhờ lúc tiếp đón rất nhiệt tình, nhưng đợi khi hắn thực sự gia nhập, lại chỉ phân cho hắn nhiệm vụ bảo hộ bên người thiếu gia!
Loại chuyện này chỉ cần dùng hai chữ liền có thể khái quát, đó chính là hộ vệ!
Đường đường tu sĩ lục trọng, lại phải đi làm hộ vệ cho một tên phàm phu tục tử? Lúc nghe được tin này, cả người hắn tưởng như tức điên.

Hắn tự an ủi bản thân, rằng đây chỉ là khảo nghiệm, rốt cuộc hắn có tiền án phản ra tông môn, lúc này có thể có người tiếp nhận đã không sai lắm rồi.

Tên thiếu gia mà hắn phải hộ vệ cũng tương tự như tất cả thiếu gia hoàn khố trên đời này, ngày ngày dẫn theo mấy tên ác nô hoành hành bá đạo trong thành, dẫn lên tiếng oán than dậy đất, trừ chuyện tốt không làm còn thì chuyện gì cũng làm, trước đó còn bị người đánh cho, thiếu chút thì mất mạng.

Thiếu gia tuy là phàm nhân, không được gia chủ sủng ái, nhưng vị mẫu thân yêu diễm kia của hắn lại là bảo bối với gia chủ, có ai làm mẹ mà không thương yêu con trai mình, dưới sự giật dây của tiện tỳ kia, kẻ mới vừa nương nhờ là hắn liền được phái đi làm hộ vệ cho tên thiếu gia này.

Qua mấy ngày tiếp xúc, hắn phát hiện tính cách thiếu niên này không phải ác liệt một cách bình thường, tựa như vừa rồi, không phải hắn nhất định phải muốn làm gì với tiểu nương tử nhà người ta, người này chẳng qua chỉ là tiện tay!
Một ngày qua đi, không sờ mười người tám người, hắn liền đứng ngồi không yên, rất nhiều người trong thành đều biết hắn, đại đa số tiểu nương tử chịu thiệt đều không dám làm lớn chuyện, cuối cùng đành phải bỏ mặc.


Chẳng qua đứa này làm việc tốt xấu cũng còn biết phân tấc, trước nay không đi trêu chọc tu sĩ, đối tượng hắn bắt nạt đều là một ít phàm phu tục tử, cũng không biết một phàm nhân như hắn sao mà luyện thành ánh mắt phân biệt tu sĩ với người phàm.

Chỉ có thể nói mỗi người đều có thiên phú riêng.

Hắn càng sẽ không tuỳ tiện náo ra nhân mạng, giống như vừa rồi, chỉ gọi mấy tên ác nô đánh người ta một trận rồi thôi.

Đây khả năng chính là nguyên nhân lớn nhất khiến hắn có thể sống đến bây giờ, đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác chính là gia tộc hắn đủ mạnh.

- Đi thôi, lão Đổng!
Thiếu gia kêu một tiếng, dẫn theo mấy tên ác nô thản nhiên rời đi.

Lão Đổng đen mặt đuổi theo, chỉ cảm thấy nhân sinh một mảnh xám xịt.

Cửa đông nam, một chiếc xe ngựa dừng lại, một thanh niên mang theo hai người vào thành, sắc màu rực rỡ trong thành khiến hai người chưa thấy qua thị diện nhìn mà hoa cả mắt.

Thanh niên dẫn đầu có tu vi ngũ trọng, hai người còn lại thì chỉ có tu vi ngũ trọng mà thôi, theo thứ tự là một nam một nữ.

- Trong thành nhiều người, đừng chạy loạn, đi lạc là không tìm được đâu.

Thanh niên kia dặn dò.

Trong hai tu sĩ nhị trong, nữ tử ngoan ngoãn ứng tiếng, cùng theo bên người sư huynh, nam tử kia thì lại cười nói:
- Sư muội đừng nghe sư huynh dọa ngươi, có chiến trường ấn ký, đi lạc chúng ta cũng có thể liên hệ với sư huynh.

- Đúng rồi nhỉ.

Nữ tử chợt hiểu, quay đầu nhìn lại sư huynh, trong đôi mắt đẹp hiện vẻ mong đợi.

Sư huynh kia có vẻ hơi đau đầu, thở dài nói:
- Được rồi, tự mình đi dạo đi, nhớ kỹ tới Thiên Cơ thương minh tìm ta, hôm nay chúng ta ngủ lại ở chỗ này, ngày mai lại khởi hành!
- Biết rồi, sư huynh!
Nữ tử kia hớn hở ứng tiếng, cùng với nam tử nhị trọng khoái tốc tan vào trong đám đông, chẳng mấy chốc đã không thấy đâu nữa.

Thanh niên thở dài đành chịu, cất bước tiến về phía Thiên Cơ thương minh.


!
Tầng ba thương minh, trong phòng khách, Lục Diệp ngồi xếp bằng, trong năm mươi bốn linh khiếu có Tụ Linh gia trì, thiên địa linh khí xung quanh không ngừng tràn vào.

Hắn không gấp gáp tu hành, bởi vì có một thứ hắn mãi chưa có thời gian rảnh rỗi để tra xem.

Đưa tay vào trong túi trữ vật, lấy ra một vật dẹt, chính là thứ phun ra từ trong Long Tuyền khi trước.

Đương thời thời gian cấp bách, hắn chỉ kịp thu vào túi trữ vật, đến sau Thang Võ ở bên, hắn không tiện tra xem, thẳng đến lúc này mới lấy ra.

- A ô!
Khiến Lục Diệp không nghĩ tới chính là, hắn vừa lấy đồ ra, Hổ Phách bỗng chợt gầm nhẹ một tiếng, thân thể cúi rạp xuống, ánh mắt hung ác nhìn vật trên tay hắn.

Đây là biểu hiện tràn ngập địch ý của Hổ Phách.

Lục Diệp ngơ ngác nhìn sang Y Y, Y Y vội vàng trấn an, sau đó lại trao đổi một phen với Hổ Phách, lúc này mới giải thích nói:
- Hổ Phách cũng nói không rõ ràng, vừa rồi chỉ là phản ứng bản năng.

- Bản năng?
- Ừm.

Y Y gật đầu.

Lục Diệp cúi đầu nhìn lại đồ vật trong tay mình, thứ này lớn chừng bàn tay, hình bầu dục, liếc mắt nhìn qua có vẻ như là vảy cá, nhưng nhìn kỹ lại không quá giống.

Vảy rắn?
Lục Diệp đột nhiên nhớ tới trên cửa lớn bằng đồng có đồ án một con cự long bay, lân giáp trên thân cự long kia cực kỳ tương tự với thứ trên tay mình bây giờ.

Không lẽ là vảy rồng?
Nhưng sao trong Long Tuyền lại phun ra vảy rồng? Hơn nữa loại chuyện này cũng chưa từng nghe Tạ Kim nhắc qua, nếu nói trước đây trong Long Tuyền từng có vảy rồng phun ra, như vậy việc này khẳng định không giấu diếm được, bởi vì tôi thể trong Long Tuyền kia không chỉ có mỗi Thanh Vũ Sơn.

Lục Diệp lại hồi tưởng đến quá trình tôi thể, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên đôi tròng mắt màu đỏ máu.

Đó là cái gì, đây lại là cái gì?
….

Bình Luận (0)
Comment