Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 136


- Người quen ở chỗ Tà Nguyệt Cốc?
Thanh niên sư huynh hỏi, lai lịch sư đệ nhà mình này hắn rất rõ ràng, cho nên vừa nghe hắn nói đến chuyện cũ liền nghĩ ngay tới Tà Nguyệt cốc.
- Đúng rồi.
Ngô Hoa gật đầu:
- Ngày đó ta may mắn bái nhập sư môn, gia hỏa này bởi vì thiên phú quá kém, suýt nữa không có tông môn nào muốn hắn, chẳng qua sau cùng không biết tại sao lại bái nhập đến trong Bích Huyết Tông, mấy tháng không gặp, hắn biến hóa rất lớn!
Vừa nãy đột nhiên nhìn thấy, hắn suýt nữa thì không nhận ra.
Lúc ở mỏ quáng, ai nấy đều bẩn thỉu, quần áo rách rưới tả tơi, giờ thành tu sĩ tự nhiên khác hẳn ngày xưa, chẳng những mới đầu hắn không nhận ra Lục Diệp, Lục Diệp cũng không nhận ra hắn.
- Ngươi nói hắn chỉ có thiên phú nhất diệp?
Thanh niên sư huynh nhíu mày:
- Đương thời tu vi hắn là gì?
Ngô Hoa hồi tưởng một phen rồi nói:
- Tựa hồ chỉ mới khai mở linh khiếu.
- Vậy ngươi hẳn là nhận lầm.
Thanh niên sư huynh nói:
- Hiện tại tu vi người kia là Linh Khê tứ trọng.
- Không thể nào?
Ngô Hoa kinh hô, vừa rồi hắn không để ý đi tra xem tu vi Lục Diệp, nhưng sư huynh đã nói vậy, tự nhiên không sai được.
Thiên phú nhất diệp thực sự quá thấp, thời gian mấy tháng không khả năng trưởng thành đến trình độ tứ trọng được, phải biết hắn cũng chỉ vừa mới tấn thăng nhị trọng mà thôi.
Thật nhận lầm? Ngô Hoa vò đầu.
Sau lưng mấy người, một đạo thân ảnh từ từ đi qua, tròng mắt âm trầm chớp hiện lệ mang.
Bích Huyết Tông, Lục Nhất Diệp?

Quá Sơn Hổ Nhất Diệp?
Tên họ đúng rồi, vậy chứng tỏ đối phương không nhận lầm người.
Nhưng chỉ với thời gian mấy tháng, lại có thể từ một gia hỏa vừa mới khai khiếu trưởng thành đến Linh Khê tứ trọng? Thiên phú gia hỏa này thật chỉ là nhất diệp?
Không thể phủ nhận, tu vi đối phương quả thực đề thăng rất nhanh, lúc bị mình đuổi giết, hắn mới là Linh Khê tam trọng, giờ mới qua hai tháng ngắn ngủi, lại đã thành là Linh Khê tứ trọng.
Thiên phú gia hỏa này tuyệt không chỉ là nhất diệp!
Chẳng qua đối với hắn mà nói, Linh Khê tam trọng và tứ trọng không có khác biệt gì cả, lần trước bởi vì bản thân chủ quan mới để cho đối phương đào thoát, lần này tuyệt không thể lại để sổng mất.
Chính mình rơi đến nông nỗi như bây giờ, toàn nhờ tên Quá Sơn Hổ này ban tặng, nếu không phải hắn giết thiếu chủ, Cửu Tinh Tông sẽ không tuyên chiến với Huyền Môn, tự nhiên sẽ không xuất hiện tổn thất thảm trọng đến vậy, hắn cũng sẽ không tùy tiện rời khỏi trụ sở đích thân ra tay truy sát, chuyện trụ sở bị người công phá sau đó cũng không xảy ra!
Đương thời nếu hắn tọa trấn trong trụ sở, Vương Ương nào dám lớn gan đến vậy?
Hết thảy căn nguyên đều từ trên thân người này, hắn tất phải chết!
Còn cả Bích Huyết Tông nữa...!Nếu như nhớ không lầm, đây là tông môn thanh danh tại ngoại ở Binh Châu, người mới gia nhập Hạo Thiên Minh có lẽ không biết Bích Huyết Tông, nhưng hắn xuất thân Vạn Ma Lĩnh, từ nhỏ đã được nghe trưởng bối trong môn kể lại chuyện cũ vài thập niên trước mà lớn, trong thế hệ tuổi trẻ Vạn Ma Lĩnh, thanh danh Bích Huyết Tông đến nay vẫn còn có dư âm!
- Làm ra bộ dạng đằng đằng sát khí như thế cho ai xem?
Trước quầy điểm tâm, thiếu gia trừng mắt nhìn lão Đổng:
- Con hổ mà ta nói ngươi mua đâu rồi?
Đổng Thúc Dạ quay đầu nhìn thiếu gia một cái, nhếch môi cười nói:
- Thiếu gia thật muốn con hổ kia?
- Đương nhiên muốn, hắn không chịu bán à?
Thiếu gia gật đầu.
- Cần gì phải mua, ta đi cướp về giúp ngươi là được!
Thiếu gia sửng sốt mất một lúc, ngay sau đó liền cười lên hớn hở:
- Lão Đổng a lão Đổng, vẫn là ngươi hiểu tâm tư thiếu gia, không sai không sai, mua sao bằng cướp được, nhanh, đi thôi!
Lão Đổng lắc đầu:
- Ngươi đừng đi, ở lại chỗ này chờ ta là được.

- Vậy không được, chuyện náo nhiệt như thế há có thể bỏ lỡ, lão Đổng, nếu ngươi không mang ta đi, quay về ta sẽ cáo trạng với mẹ, đừng tưởng ta không biết ngươi muốn làm cái gì, ngươi muốn được trọng dụng, không có mẹ ta nói chuyện giúp thì không được đâu.
Lão Đổng nhìn hắn một cái thật sâu, thản nhiên nói:
- Nhìn không ra, thiếu gia cũng là người hiểu chuyện.
Thiếu gia đắc ý cười lên:
- Ta chẳng qua là không có tư chất tu hành thôi, bằng không sớm đã quấy cho tu hành giới này trời long đất lở, lão Đổng, ngươi đừng tưởng thiếu gia chỉ là tên ăn chơi cái gì cũng đều không hiểu.

Ta nói trước, nếu ngươi có thể giúp đoạt lấy con hổ kia, đi về ta sẽ nói tốt mấy câu về ngươi trước mặt mẹ.
- Thiếu gia đã chấp ý như thế, vậy thì cùng đi.
Lão Đổng xoay người rời đi.
Thiếu gia vội vàng đứng lên, bỏ lại một viên linh thạch trên bàn, thần sắc kích động đuổi theo.

Hắn chưa từng tham dự qua tranh đấu giữa các tu sĩ với nhau, lúc này không khỏi có chút hưng phấn.

Còn về phần an toàn, hắn không quá lo lắng, bởi vì mẫu thân đã nói qua, thực lực lão Đổng rất mạnh, ở ngoại vi chiến trường có thể đi ngang, cho nên còn dặn hắn nhất định phải làm tốt quan hệ với lão Đổng.
Lục Diệp cưỡi Hổ Phách đi ra khỏi thành, một đường hướng về phía trước.
Tuy Thang Võ chỉ đưa tiễn hắn hai ngày, nhưng đã giảm thiểu cho hắn chí ít một tháng lộ trình, có thể thấy tốc độ đối phương nhanh đến cỡ nào, đáng tiếc Thang Võ chỉ có thể đưa hắn tới đây.
Đối với điều này Lục Diệp đã rất thỏa mãn, chuyến đi tới trụ sở Bích Huyết Tông lần này đường xá xa xôi, giờ hắn đã là Linh Khê tứ trọng, không còn phải nơi nơi cẩn thận trông chừng, như giẫm băng mỏng giống lúc vừa rời khỏi Thanh Vân Sơn, năng sức tự vệ đã mạnh lên rất nhiều.
Có thể nói chỉ cần không xảy ra ngoài ý, hành tẩu ở ngoại vi chiến trường về cơ bản sẽ không gặp phải nguy hiểm quá lớn.
Tài nguyên trong tay dư dả, vừa tu hành vừa đi đường, ngược lại rất tiêu dao tự tại, lặng lẽ tính toán một phen, cứ tiếp tục tu hành với tốc độ như thế này, đợi khi hắn chạy về trụ sở Bích Huyết Tông, tu vi hẳn đã là thất bát trọng, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là linh đan cung ứng đủ đầy.
Chính đang thản nhiên tự đắc, đột nhiên trong lòng hơi chặt, từ nơi xa truyền đến cảm giác như bị ai đó để mắt tới.

Loại cảm giác này trước kia hắn từng gặp qua một lần, chính là lúc bị Đổng Thúc Dạ truy sát, đó là cảm giác như có gai trên lưng.
Người Thái La Tông đuổi tới chỗ này rồi? Đây là khả năng đầu tiên Lục Diệp nghĩ đến, quan sát hai bên, không phát hiện thấy có dấu hiệu khả khi.
Đằng xa có tiếng kêu thảm nhỏ yếu truyền đến, Lục Diệp vội vàng nhìn lại, thấy được một đạo thân ảnh chính đang khoái tốc lướt về phía mình.
Lục Diệp vội tụ linh lực lên đôi tròng mắt, đợi sau khi thấy rõ bộ dạng thân ảnh kia, hắn cơ hồ không dám tin vào mắt mình.
Đổng Thúc Dạ?
Sao đứa này lại ở đây?
Lần trước nhìn thấy gia hỏa này ở Lưu Tô Phường, Lục Diệp lập tức mang theo Hổ Phách nhanh nhanh đào tẩu, một là sợ bị hắn phát hiện hành tung, hai là sợ liên lụy đến đám người Hoa Từ.

Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới sẽ lại đụng phải Đổng Thúc Dạ ở chỗ này, hơn nữa gia hỏa cũng như lần trước, chính đang truy sát tới đây!
Nhất thời, tâm tình Lục Diệp hỏng bét không cách nào diễn tả bằng lời, sớm biết Đổng Thúc Dạ ở trong Dịch An Thành, nói thế nào hắn cũng sẽ không vào thành.
Xem ra là trước đó khi mình ở trong thành đã bị Đổng Thúc Dạ phát hiện hành tung, cho nên mới ra khỏi thành không lâu, đối phương liền đuổi tới.
Hắn mang theo Hổ Phách, bộ dạng Hổ Phách rất thần tuấn, dù là người xa lạ cũng sẽ nhìn nhiều mấy lần, Đổng Thúc Dạ vốn có cừu oán với hắn chỉ cần thấy được Hổ Phách, tất nhiên sẽ nhận ra.
Chẳng qua khiến Lục Diệp cảm thấy kinh ngạc chính là, Đổng Thúc Dạ tựa hồ không phải độc thân truy sát tới, trên tay hắn còn nắm một người, tiếng kêu hét chính là phát ra từ trong miệng người kia.
Không kịp nghĩ nhiều xem đây rốt cuộc là chuyện gì, Lục Diệp tức tốc vỗ lên lưng hổ:
- Hổ Phách chạy mau, Đổng Thúc Dạ lại tới truy sát chúng ta.
Nói xong liền vỗ một tấm Phong Hành Linh Phù lên trên thân Hổ Phách.
Phong Hành Linh Phù chưởng giáo đưa cho đã được hắn dùng lần trước, khi bị Đổng Thúc Dạ truy sát, đây là tấm Lục Diệp mua sau này, một tấm linh phù hai mươi lăm viên linh thạch, quả thực không rẻ, mấy thứ linh phù này, loại dùng để công kích là rẻ nhất, phòng ngự thứ yếu, linh phù mang tính chất phụ trợ ngược lại đắt nhất, trong đó phong hành đặc biệt đắt.
Cũng may hiện tại trong tay hắn không thiếu linh thạch, sáng nay lúc đi ra thương minh đã mua liền ba tấm dự phòng.
Không ngờ nhanh như vậy liền có đất dụng võ.
Phía sau không ngừng truyền đến tiếng kêu la, Đổng Thúc Dạ một đường truy sát Lục Diệp, chỉ cảm giác mình lỗ tai ông ông cả lên, nhịn không được quát lớn một tiếng:
- Im mồm!
- Được lắm lão Đổng!
Thiếu gia bị hắn xách ở trên tay, nhìn có vẻ nhếch nhác, nhưng trên thực tế hắn lại rất hưởng thụ cảm giác kích thích chợt cao chợt thấp thế này, trước đây chưa từng có tu sĩ nào dám dẫn hắn chơi như vậy.
Hắn càng phát thấy lão Đổng là diệu nhân, dí sát miệng đến bên tai lão Đổng hô to:
- Nhanh nữa lên!

Lỗ tai Đổng Thúc Dạ ùng ùng ùng vang động, khẽ thu linh lực bảo hộ thiếu gia, cuồng phong cuốn thốc đến, ngũ quan thiếu gia lập tức bị thổi cho vặn vẹo, phát ra từng hồi tiếng vang quái dị.
Chỉ ba nhịp thở, đầu thiếu gia lắm mồm đã rủ xuống, ngất đi.
Lúc này Đổng Thúc Dạ mới lần nữa thúc giục linh lực bảo hộ hắn, trong lòng không khỏi ngấm ngầm hối hận vì mang hắn theo, tên thiếu gia hoàn khố này thực sự quá ồn.
Nhưng giờ lại không thể vứt xuống không quản, dã ngoại rất nguy hiểm, thật vứt xuống không khéo lại gặp bất trắc gì đó thì nguy, quay đầu hắn không cách nào ăn nói với gia chủ được cả.
Càng khiến Đổng Thúc Dạ cảm thấy phẫn nộ chính là, hai tháng không thấy, con hổ trắng như tuyết kia chạy càng nhanh...
Hai tháng trước, dù đối phương có linh phù gia trì, hắn vẫn có thể không ngừng rút ngắn khoảng cách, cuối cùng đuổi kịp đối phương, nhưng giờ đây, hắn phát hiện vô luận mình nỗ lực thế nào cũng chỉ có thể bảo trì không bị cắt đuôi, muốn đuổi kịp đối phương quả thực là người si nói mộng.
Điều này cố nhiên có liên quan đến chuyện tu vi hắn rơi xuống một cấp, nhưng đối phương hiển nhiên cũng đã mạnh lên.
Thiếu gia bị cuồng phong thổi ngất từ từ tỉnh lại, lại lần nữa ồn ào kêu hô.
Đổng Thúc Dạ cố nén xung động bóp chết đứa này, thu lại linh lực bảo hộ đối phương...
Thiếu gia lại ngất...
Một đuổi một chạy, cấp tốc rời xa Dịch An Thành.
Đổng Thúc Dạ biết cứ tiếp tục thế này không phải cách này, đối phương có tọa kỵ thay cước lực, còn có linh phù phụ trợ, hắn lại chỉ có thể thúc giục linh lực lướt đi, tiêu hao quá lớn, đối phương chỉ cần có thêm hai tấm Phong Hành Linh Phù, hắn không khả năng đuổi kịp được.
Ngước mắt nhìn về hướng Lục Diệp đào tẩu, trong lòng lập tức có chủ ý, hướng kia vừa khéo nằm trong phạm vị trụ sở gia tộc mà hắn đang nương nhờ.

Lấy danh phận thiếu gia, nếu may mắn hẳn có thể triệu tập đến một chút trợ thủ.
Nghĩ đến đó, hắn tức tốc thúc giục chiến trường ấn ký, truyền đưa tin tức.
Trên lưng hổ, Lục Diệp thoáng yên tâm phần nào, cách lần bị đuổi giết trước đó đã hơn hai tháng, trong thời gian hai tháng này,an vô luận là hắn hay Hổ Phách đều có trưởng thành, đặc biệt là Hổ Phách, đêm qua mới được lân giáp kia rèn luyện thể phách một phen, hiệu quả rất rõ ràng, tốc độ Hổ Phách nhanh hơn trước rất nhiều.
Thế cục cứ tiếp tục phát triển thế này, Đổng Thúc Dạ không khả năng đuổi kịp được mình, chẳng qua đấy là với điều kiện có được Phong Hành Linh Phù, nếu Phong Hành Linh Phù sử dụng hết, tốc độ Hổ Phách sẽ nhanh chóng giảm xuống.
Nhưng Đổng Thúc Dạ cứ lướt đi như thế, tiêu hao cũng cực lớn, hơn nữa, không biết có phải ảo giác hay không, Lục Diệp cảm thấy tu vi Đổng Thúc Dạ tựa hồ không giống như là thất trọng.
Có vẻ chỉ tương đương lục trọng, so với lần gặp mặt trước đây, chẳng biết tại sao mà linh lực ba động của Đổng Thúc Dạ trở nên yếu đi rất nhiều.
Khoảng cách quá xa, Lục Diệp không biết mình có phán đoán sai hay không, nhưng hắn không muốn giao thủ với đứa này, thảm trạng ở lần giao thủ trước còn rành rành trước mắt, tốt nhất vẫn nên trốn đi thì hơn.
Bầu trời phía trước mây đen chằng chịt, sấm rền rền vang.
Pháp tu đáng ghét, quả nhiên là túc địch đời này của Lục mỗ!
….

Bình Luận (0)
Comment