Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 141


Chỉ chớp mắt, khoảng cách đây đó đã rút ngắn chỉ còn mười trượng!
Đổng Thúc Dạ vừa mới kịp tung ra hai đạo thuật pháp, tất cả đều bị Lục Diệp tránh né.

Linh lực cuồng tuôn, trước mặt Đổng Thúc Dạ trước mặt một mâm tròn màu đỏ lửa, từ trong mâm tròn kia, từng khối từng khối hỏa cầu lớn bằng nắm tay phun ra, chi chi chít chít bao trùm lấy không gian trước mặt.

Động đá vôi hắc ám lập tức sáng rực lên.

Hai tháng rưỡi trước lúc truy sát Lục Diệp hắn từng dùng qua thuật pháp này, so với Kim Hồ Trảm, sức sát thương của mỗi hỏa cầu nhỏ hơn rất nhiều, nhưng thắng ở số lượng nhiều, phạm vi bao trùm rộng lớn, hơn nữa so với thi triển thuật pháp hệ Kim, hắn càng sở trường thi triển thuật pháp hệ Hỏa hơn chút.

Lục Diệp đang xông thẳng về phía hắn thoáng khẽ nhướng mày, lập tức tránh ra sau, bước chân xê dịch, đang muốn lách qua từ cạnh bên, nhưng Đổng Thúc Dạ cũng đồng thời điều chỉnh phương hướng, một thân linh lực không ngừng rót vào trong mâm tròn màu đỏ trước mặt.

Ầm ầm ầm ầm!
Từng đạo hỏa cầu bay ra, đánh lên vách động bốn phía, truyền ra tiếng vang lít nha lít nhít, phía sau một cây thạch nhũ thô to, Hổ Phách sức cùng lực kiệt núp ở kia, một mực không nhúc nhích.

Thể lực nó tiêu hao quá lớn, không thể giúp được gì cho Lục Diệp, trước lúc khai chiến, Lục Diệp đã để nó tránh ở chỗ này, tránh miễn bị ngộ thương.

Hơn nữa dù thể lực Hổ Phách vẫn còn, chiến đấu thế này nó cũng khó mà nhúng tay, đúng thật nó đã trưởng thành lên nhiều, nhưng so với địch nhân mà Lục Diệp đang phải đối mặt thì vẫn thua kém quá xa.

Kế hoạch lao tới tập kích của Lục Diệp thất bại, đành phải không ngừng xoay tròn vòng quanh, mượn nhờ từng đạo thạch nhũ sừng sững trên mặt đất để ngăn cản Đổng Thúc Dạ công kích.

Nhưng hắn cũng không nóng nảy, bởi vì tình hình thế này có lợi với hắn, Đổng Thúc Dạ duy trì thuật pháp cần phải tiêu hao linh lực, người nóng vội hẳn nên là Đổng Thúc Dạ mới đúng.

Quả nhiên, chỉ sau mấy nhịp thở, Đổng Thúc Dạ liền đổi thuật pháp, đưa tay chỉ tới, một đạo hỏa xà bay múa cuốn thốc đến phía sau thạch nhũ nơi Lục Diệp đang ẩn thân, hỏa xà kia còn thật hơn cả dùng linh phù thúc giục đi ra, trên thân rắn, hỏa diễm thiêu đốt, ẩn ẩn có thể thấy được mấy phiến lân giáp.

Hỏa xà vờn quanh thạch nhũ, Lục Diệp sớm đã tránh đi, Đổng Thúc Dạ quay đầu nhìn lại, lần nữa thấy được Lục Diệp đang từ bên cạnh khí thế hung hung đánh tới.


Hắn vội vàng thúc giục linh lực, dùng lại chiêu cũ, lại có một mặt mâm tròn màu đỏ lửa xuất hiện trước mặt, từ trong mâm tròn kia, từng đạo hỏa cầu lớn bằng nắm tay oanh ra.

Khắc này, thân hình Lục Diệp bỗng trở nên phiêu hốt bất định, tránh thoát từng đạo từng đạo hỏa cầu, không ngừng rút ngắn khoảng cách đây đó.

Đổng Thúc Dạ khẽ nhíu mày, hắn phát hiện so với vừa rồi, phản ứng của Lục Diệp tựa hồ lại nhanh hơn một nhịp.

Đây không phải ảo giác, động tác của Lục Diệp đúng thật nhanh hơn một chút.

Tuy nói cảnh giới đề thăng có thể khiến cho thực lực tu sĩ tăng lên, nhưng trên thực tế vừa nãy sau khi tấn thăng thì vẫn cần một đoạn thời gian để thích ứng, vì dẫn lên Đổng Thúc Dạ vào tròng, Lục Diệp cố ý kẹp chặt ở khiếu thứ sáu mươi ba, lúc vừa mới đột phá xong thì Đổng Thúc Dạ liền giết tới, hắn căn bản không có thời gian để đi thích ứng thân thể biến hóa.

Thế là đành phải từ từ thích ứng trong lúc giao thủ với Đổng Thúc Dạ, cũng may dưới áp lực giao phong kịch liệt, tốc độ thích ứng cũng rất nhanh.

Lục Diệp lại một lần bị đẩy ngược trở về, nhưng hắn cảm giác chỉ lát nữa mình liền có thể hoàn toàn khống chế lực lượng mới tăng.

Tiếp tục trốn tránh phía sau thạch nhũ, né đi thuật pháp công kích từ Đổng Thúc Dạ, đợi lúc đối phương điều chỉnh thì bất ngờ giết ra.

Phản ứng và tốc độ lại nhanh một nhịp.

Lục Diệp có một trực giác mãnh liệt, lần này có thể thành công!
Lách mình né tránh từng đạo hỏa cầu đánh tới, thực sự trốn không nổi liền dùng Ngự Thủ linh văn ngăn cản, mười trượng, tám trượng, năm trượng!
Lục Diệp đưa tay rút đao, nháy mắt khi trường đao xuất vỏ, linh lực màu đỏ rực tràn lên lưỡi đao, trong không gian hắc ám, toàn bộ thanh đao tựa hồ bắt đầu cháy lên rừng rực.

Đao quang chớp qua, Phong Duệ linh văn gia trì, Lục Diệp vung đao chém thẳng tới Đổng Thúc Dạ.

Trên mặt Đổng Thúc Dạ thoáng hiện một tia kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ tới sao Lục Diệp lại đột tiến đến bên cạnh mình, cơ hồ theo bản năng, hắn giơ lên hai tay gác ở trước người, như thể muốn bằng nhục thân đi ngăn cản một kích mãnh liệt kia.

Soạt một tiếng, linh quang màu vàng nát vụn, là Kim Thân Phù Đổng Thúc Dạ vỗ lên người trước khi tiến vào sơn động, bằng vào một đao tu vi ngũ trọng hiện tại của Lục Diệp, Kim Thân Phù bình thường đã không ngăn được, chỉ một đao, kim quang liền bị chém nát.

Nhưng không đợi Lục Diệp kịp hớn hở, trước mặt chợt có kim quang chớp động, hai đạo Kim Hồ Trảm giao xoa thành hình chữ thập đánh tới.

Khoảng cách quá gần, căn bản không cách nào tránh né.

Trúng kế!
Đang thắc mắc Đổng Thúc Dạ nói thế nào cũng là pháp tu lục thất trọng, bị mình đột tiến đến trước mặt, sao lại làm ra hành vi ngu xuẩn, giơ hai tay đi ngăn đỡ.

Đây căn bản không phải để ngăn đỡ công kích của hắn, mà là Đổng Thúc Dạ muốn mượn đó để che giấu động tác thi triển thuật pháp, vì qua mặt Lục Diệp, biểu tình trên mặt hắn thậm chí nhìn có vẻ cực kỳ chân thực.

Diễn rất tốt!
Trên thực tế là Lục Diệp nghĩ lầm, thần tình ngạc nhiên kia là thật, Đổng Thúc Dạ hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ bị Lục Diệp dễ dàng áp sát như vậy, còn giơ hai tay lên mới đúng là có điều dự mưu, thẳng cho tới nay, hắn một mực mang đến cho Lục Diệp ấn tượng, rằng một lần chỉ có thể phóng thích một đạo thuật pháp, song trên thực tế đấy không phải cực hạn của hắn.

Khi Lục Diệp vung đao chém xuống, hắn lập tức thuận thế chém ra hai đạo Kim Hồ Trảm giao nhau, bởi vì hắn cảm thấy bản thân có Kim Thân Phù hộ thể, lại thêm linh lực hộ thân, dưới hai tầng bảo vệ, Lục Diệp vô luận thế nào cũng không thể chém thương hắn.

Nhưng nếu Lục Diệp hứng trọn hai đạo Kim Hồ Trảm, vậy thì không chết cũng lê lết!
Trường tính toán này Đổng Thúc Dạ đã đắc thủ, hai đạo Kim Hồ Trảm của hắn chém lên ngực Lục Diệp.

Cả người Lục Diệp ngã bay ra sau, giữa trời nơi ngực truyền đến cảm giác tưng tức, một chùm huyết vụ phun ra.

Nhưng Đổng Thúc Dạ cũng thất thủ.

Sát na khi đây đó giao phong, Đổng Thúc Dạ kêu thảm một tiếng, cuống cuồng giật lùi ra sau, cúi đầu nhìn lại, trên hai tay in hằn vết thương sâu tận xương, máu thịt mơ hồ.

Hắn không khỏi trợn tròn mắt!
Đây là một đao mà ngũ trọng có thể chém ra? Đùa gì vậy!
Một đao kia trước là phá Kim Thân Phù, sau đó lại phá đi linh lực hộ thể, cuối cùng chém thương hai tay hắn!
May mà hắn thời thời khắc khắc duy trì linh lực hộ thân, bằng không một đao kia khả năng đã chém rụng hai tay hắn.

Một tên ngũ trọng vừa mới tấn thăng, sao lại có được công kích sắc bén như vậy, linh khí trên tay đối phương rốt cục là phẩm chất gì?
Lần trước khi hắn truy sát Lục Diệp, chỉ từng thấy qua Lục Diệp dùng Ngự Thủ linh văn tác chiến, biết linh văn kia của đối phương lực phòng hộ cực mạnh, thẳng đến khắc này hắn mới lần đầu lĩnh giáo sức tấn công Lục Diệp, quả thật được một phen kinh ra mồ hôi lạnh!
Nghĩ lại mà vẫn sợ, thiếu chút nữa là đi đứt.

- Khụ khụ!
Đầu bên kia, Lục Diệp bị đánh bay, từ từ chống đao đứng dậy, trong miệng toàn là mùi máu tươi.

Đổng Thúc Dạ ngưng thần nhìn lại nơi ngực Lục Diệp, rất nhanh liền không khỏi thất vọng, ngực Lục Diệp không thấy có dấu tích bị chém thương, trong nháy mắt sau cùng kia, hắn kịp thời thúc giục Ngự Thủ linh văn ngăn cản, mặc dù ngăn được trảm kích, song lực xung kích lại không ngăn nổi, khiến Lục Diệp chịu chút nội thương.

Hắn thoáng cảm giác một phen, ngực anh ách khó chịu, nhưng không có dấu hiệu gãy xương, đây là chuyện tốt, sau khi trải qua Long Tuyền tôi thể, thể phách được đến đề thăng cực lớn, năng lực kháng đánh mạnh lên rất nhiều.

Đổng Thúc Dạ sẽ không cho hắn thời gian thở dốc, Lục Diệp vừa mới đứng thẳng người dậy, đối phương đã nhẫn lấy đau đớn nơi hai tay, lần nữa thúc giục thuật pháp đánh tới.

Thuật pháp đỏ vàng trắng, đủ mọi màu trắng ùn ùn đánh tới, liên miên bất tuyệt, Lục Diệp chỉ có thể chật vật tránh né.

Hồi lâu sau, hắn mới bớt đau phần nào, khom người xông tới Đổng Thúc Dạ, trên trường đao lần nữa bùng lên hỏa diễm.

Từng có một lần kinh nghiệm đột tiến đến trước người Đổng Thúc Dạ, lần này có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều, đặc biệt là sau khi hai tay Đổng Thúc Dạ bị thương, tần suất thi triển thuật pháp rõ ràng hạ thấp không ít.

Mà tùy theo Lục Diệp tập kích, Đổng Thúc Dạ không ngừng lui ra sau tránh né, lúc này tầm quan trọng của chiến trường mới thể hiện ra, nếu là ở dã ngoại, Đổng Thúc Dạ chỉ cần lướt đi một cái liền có thể rời xa Lục Diệp, nhưng trong không gian bịt kín này, hắn căn bản không cách nào thi triển ra được ưu thế của mình.

Khoảng cách lần nữa khoái tốc rút ngắn, thần tình Đổng Thúc Dạ dần hiện vẻ hung ác.


Chớp mắt, Lục Diệp đã nhào đến cách trước mặt Đổng Thúc Dạ ba trượng, cúi người né tránh một đạo thuật pháp, đồng thời hất nghiêng trường đao trong tay.

Một đao dốc hết toàn lực lại đánh hụt, xung kích cường đại từ trên bổ xuống, Lục Diệp vội vàng đưa tay thúc giục Ngự Thủ linh văn ngăn trở, lực xung kích khiến thân hình hắn đè rạp xuống, ngăn không được trượt ra phía sau.

Giương mắt nhìn lại, Đổng Thúc Dạ lại lơ lửng giữa trời, thần sắc chế nhạo nhìn Lục Diệp:
- Tiểu tử, ngươi quá khinh thường pháp tu!
Hắn đúng thực không biết bay, nhưng hắn biết Ngự Không Thuật, bằng vào thuật pháp này, trôi nổi giữa trời trong thời gian ngắn thì vẫn làm được.

Một tên binh tu ngũ trọng, trừ phi mọc cánh, bằng không lấy gì ra đấu với hắn? Có thể nói trận chiến này ngay từ vừa bắt đầu, kết quả đã được chú định.

Trước đó không triển lộ ra bản sự này là bởi vì hắn tưởng rằng mình có thể gi ết chết Lục Diệp, nhưng sau phen giao thủ vừa rồi mới phát hiện, dù đối phương mới tấn thăng ngũ trọng, song cũng không phải dễ dàng muốn giết là giết, giờ đây cánh tay đã bị thương, không nên trì hoãn thêm nữa, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.

Đưa tay chỉ về hướng Lục Diệp, sắc mặt Đổng Thúc Dạ lạnh lùng, nơi đầu ngón tay linh lực bắt đầu phun trào, một chiếc mâm tròn từ từ phác hoạ thành hình.

Tốc độ Lục Diệp quá nhanh, hơn nữa lại có linh văn phòng hộ kia, chỉ bằng thuật pháp đơn thể rất khó gi ết chết đối phương, cho nên Đổng Thúc Dạ tính sử dụng một chiêu thuật pháp sát thương diện rộng, hắn muốn dùng lửa thiêu đốt toàn bộ động đá vôi này, chỉ vậy mới có thể bảo đảm gi ết chết đối phương.

Linh lực hội tụ, mâm tròn từ từ thành hình, phía dưới có linh lực tuôn động, nương theo tiếng phốc xuy phốc xuy, một con hỏa điểu hình thể béo mập lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, đâm đầu lao thẳng vào trong ngực Đổng Thúc Dạ!
Oanh một tiếng, chim mập nổ tung, Đổng Thúc Dạ kinh hãi ngã xuống từ giữ trời, mâm tròn mới vừa hội tụ thành hình cũng theo đó tan thành mây khói, chớp mắt, linh lực ba động trên thân trở nên hỗn loạn tới cực điểm.

Thuật pháp? Gia hỏa này biết thuật pháp? Ngã xuống từ giữa trời, Đổng Thúc Dạ gần như đã mất đi năng lực tự hỏi, hắn ngàn tính vạn tính, song không tính tới một tên vừa tấn thăng ngũ trọng như Lục Diệp lại biết thuật pháp.

Hơn nữa đối phương thi triển đạo thuật pháp kia quả thực như là hạ bút thành văn, tốc độ còn nhanh hơn cả hắn, nhất thời đánh cho hắn trở tay không kịp.

Gia hỏa này cũng là pháp tu?
Khóe mắt liếc qua, nhìn thấy Lục Diệp chính đang cấp tốc tiếp cận bên này, Đổng Thúc Dạ vội vàng điều chỉnh thân hình, nhưng đang trong quá trình thi triển đạo thuật pháp diện rộng kia thì bị đánh gãy, còn cường hành hứng chịu một đạo thuật pháp của đối phương, dù hắn có linh lực hộ thân thì cũng để lại hậu quả nghiêm trọng, lúc này một thân linh lực không ngừng kích đãng, tán loạn lung tung trong linh khiếu, cả người cứng ngắc, không thể động đậy gì được.

….


Bình Luận (0)
Comment