Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 157


Lần này nghe nói Lý Bá Tiên rời khỏi trụ sở Đan Tâm Môn, Yến Hình liền biết cơ hội tới, hắn sớm một bước đến chỗ này, che giấu thân hình, quả nhiên chờ được Lý Bá Tiên.
Hắn không quan tâm chuyện đánh cờ giữa Vạn Ma Lĩnh và Hạo Thiên Minh, việc hắn muốn làm rất đơn giản, giết Lý Bá Tiên, kết thúc ân oán mấy chục năm kia!
- Ta đi đối phó hắn! Ngươi bảo hộ tiểu sư đệ.
Vị Ương mở miệng.
Lý Bá Tiên lắc đầu:
- Đại sư tỷ ngươi biết rồi đấy, ta tinh thông giết người ta, nhưng bảo hộ người lại không được.

Hơn nữa...!Người trên Linh Khê Bảng tới đây không chỉ có mỗi mình Yến Hình.
- Ý ngươi là...
Vị Ương thoáng khẽ biến sắc, nàng bị Diệt Hồn Thần Lôi ảnh hưởng, cảm giác bản thân bị hạ thấp trên diện rộng.
Lý Bá Tiên hừ lạnh:
- Đang trốn ở trong đám đông quan sát tình hình, nguyên một đám đều muốn làm ngư ông đắc lợi.
Ánh mắt hắn lấp lánh:
- Ta sáng tạo cơ hội, ngươi mang đi tiểu sư đệ, mặc dù cơ hội không lớn, nhưng cũng nên thử một phen.
- Cẩn thận!
Vị Ương dặn dò.
Lý Bá Tiên giơ lên hồ lô rượu chuốc một ngụm, nhưng không nuốt xuống, mà phun ra về phía trước mặt, thoáng chốc, hơn mười đạo kiếm quang cuốn thốc đi ra, bản thân hắn cũng bọc lấy một đạo kiếm quang, xông giết về phía Yến Hình.
Ngay khi hắn vừa có động tác, Vị Ương cũng động, lá cây xanh ngát bao bọc lấy Lục Diệp, nàng túm lấy cổ áo Lục Diệp, xung thiên mà lên, hiển nhiên muốn mượn nhờ hỗn loạn do Lý Bá Tiên dẫn lên để mang Lục Diệp rời khỏi chỗ này.
Lục Diệp bị quấn ở trong lá cây kia, hoàn toàn thấy không thấy được tình hình bên ngoài như thế nào, chỉ cảm thấy từng đạo linh lực ba động không ngừng phun trào bên cạnh mình, thỉnh thoảng lại có xung kích cường liệt truyền đến.
Nương theo Vị Ương kêu lên một tiếng đau đớn, Lục Diệp khôi phục khống chế đối với bản thân, hắn định thần nhìn lại, chỉ thấy mình đã về lại chỗ cũ, hiển nhiên là Vị Ương không thể thuận lợi mang hắn đi.

Đừng thấy vừa rồi Vị Ương đại sát tứ phương uy phong lẫm liệt, giết cho đám tu sĩ Vạn Ma Lĩnh kia gần như không có sức đánh trả, nhưng trên thực tế cường giả chân chính đều chưa ra tay, bọn hắn cảm thấy Vị Ương không dễ chọc, cho nên một mực chờ đợi cơ hội.
Rốt cuộc Vị Ương là cường hành tiến vào Linh Khê chiến trường, giết càng nhiều người tình cảnh sẽ càng bất ổn, chỉ cần Vị Ương còn dám giết thêm đôi ba người, không cần bọn hắn ra tay, thiên cơ trừng phạt liền có thể khiến thần hồn Vị Ương tiêu tán.
Lúc này Vị Ương tưởng muốn cường hành mang đi Lục Diệp, đám người kia tự nhiên sẽ ngồi xem không quản, đồng loạt ra tay một phen, Vị Ương bị bức phải lui trở về, nếu còn không lui, sợ rằng Lục Diệp sẽ chết.
Bởi vì Lý Bá Tiên và Vị Ương có động tác, Kim Quang Đỉnh vốn đã bình tĩnh trở lại lần nữa sa vào loạn chiến, đông đảo tu sĩ Hạo Thiên Minh bị vây ở chính giữa, ra sức chống chọi tập kích từ bốn phương ập đến.
Cũng may vừa rồi Vị Ương và Lý Bá Tiên đã giết không ít người Vạn Ma Lĩnh, giảm bớt phần nào áp lực lên phía Hạo Thiên Minh, bằng không hiện tại rất có khả năng không cách nào ngăn được.
Vị Ương không tiếp tục ra tay, mà bảo hộ ở bên cạnh Lục Diệp, chiến liêm trong tay vung vẫy, ngăn lại từng đạo thuật pháp và linh phù đánh tới.
Có nàng ở đây, Lục Diệp tạm thời sẽ không nguy hiểm.
Nhưng nàng nhiều lần tính thử mang đi Lục Diệp, song mỗi lần vừa mới tung người bay lên liền bị bức phải hạ xuống, dưới thế công dày đặc trước mặt, có lẽ nàng sẽ sống sót, nhưng Lục Diệp thì vô luận thế nào cũng không ngăn đỡ nổi.
Càng nhiều tu sĩ Hạo Thiên Minh và Vạn Ma Lĩnh tụ tới, tin tức Lục Diệp bị vây khốn ở Kim Quang Đỉnh sớm đã truyền ra, tu sĩ hai đại trận doanh bốn phía đều đang đuổi tới bên này, tùy theo thời gian đẩy dời, số lượng tu sĩ hai bên tụ tập đến đây đã từ từ đột phá hàng ngàn, hơn nữa còn đang không ngừng tăng thêm.
Lấy Kim Quang Đỉnh làm trung tâm, bốn phương tám hướng hình thành từng vòng chiến lớn nhỏ khác biệt, tu sĩ hai phe lao vào chém giết lẫn nhau, khắp toàn Kim Quang Đỉnh đã triệt để biến thành một chiếc cối xay thịt.
Chiến đấu cứ vậy đánh từ ngày đến đêm, lại từ đêm đánh đến ngày, tu sĩ hai phe dồn dập vẫn lạc, song lại không ngừng có huyết dịch mới từ bên ngoài bổ sung đi vào.
Cường giả trên Linh Khê Bảng đã tới hơn mười vị, đây đó cặp đôi chém giết, trường diện kịch liệt dị thường.
Ai cũng chẳng thể ngờ, trường vây giết nhắm đến đệ tử Bích Huyết Tông này lại sẽ phát triển thành như hiện tại, vốn trong mưu đồ của phía Vạn Ma Lĩnh, cái tên Bích Huyết Tông Lục Diệp kia chẳng qua là tu sĩ ngũ trọng, chỉ cần tìm được cơ hội, phàm là có chút thực lực đều có thể nhẹ nhàng chém giết, giết hắn rồi, Vạn Ma Lĩnh liền thắng.
Nhưng phản ứng từ phía Hạo Thiên Minh cường ngạnh vượt ngoài ý liệu, dưới sự nỗ lực bảo hộ của từng vị cường giả Hạo Thiên Minh, Lục Diệp một đường đi tới nơi này.
Trước mắt mặc dù bị vây khốn, song chỉ cần người Hạo Thiên Minh không chết sạch, bọn hắn muốn giết Lục Diệp là điều rất khó.
Đâm lao phải theo lao!
Từ khi bắt đầu tồn tại đến nay, ngoại vi Linh Khê chiến trường chưa từng bạo phát qua chiến đấu thảm liệt trên quy mô lớn đến vậy, tới lúc này, vô luận là Vạn Ma Lĩnh hay Hạo Thiên Minh đều khó có khả năng tuỳ tiện thu tay, mỗi bên đều đã chết quá nhiều người.
Ở trung tâm vòng xoáy chiến đấu, Lục Diệp được chúng nhân bảo hộ ở chính giữa, cúi nhìn xuống trường đao nơi tay, cảm giác vô lực và phẫn nộ trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
Loại cảm giác sinh tử không nằm trong tay mình này, thật sự rất khó chịu.
Nhỏ yếu, quả nhiên là nguyên tội lớn nhất.

Kẻ yếu có kêu hét khàn cả giọng cũng không ai để ý, cường giả lại chỉ cần nhẹ giọng thì thầm cũng thâm nhập nhân tâm.

Cho nên, con mẹ nó mặc kệ hai đại trận doanh đánh cờ, dù có chết, hắn cũng phải tự chọn cách chết cho mình, chứ không phải ngây ngốc đứng ở chỗ này, chờ đợi chiến cuộc trước mắt phân ra thắng bại.
Oanh một tiếng, một đạo thân ảnh rơi xuống trước mặt Lục Diệp, Lý Bá Tiên bị đánh ngược trở về, toàn thân trên dưới chất đầy vết thương, rốt cuộc giữa thứ mười và thứ hai vẫn hơi có chút chênh lệch.
- Tên hỗn đản kia cũng không dễ chịu!
Lý Bá Tiên tuy nhếch nhác, nhưng thua người chứ không thua trận, hướng về phía Lục Diệp nhếch môi cười nói:
- Tiểu sư đệ yên tâm, vi huynh đi chém đầu chó hắn xuống cho ngươi!
Nói rồi đang định đứng dậy tái chiến, thân là kiếm tu, trước nay hắn không sợ sệt giao thủ với người thực lực mạnh hơn mình, hiện nay hắn cố nhiên không phải đối thủ của Yến Hình, nhưng thật đến lúc liều mạng, hắn tự tin có thể đồng quy vu tận với Yến Hình.
Lục Diệp vươn tay đè lên vai hắn.
Lý Bá Tiên kinh ngạc nhìn Lục Diệp.
- Đủ rồi!
Lục Diệp nhẹ giọng nói:
- Đã đủ rồi, sư huynh.
- Hả?
- Dừng tay đi.
Lục Diệp cười với hắn một cái, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía chiến trường hỗn loạn trước mặt, hít sâu một hơi, linh lực tuôn trào, há miệng quát lớn:
- Đều ngừng tay cho ta!
Tuy hắn chỉ có tu vi ngũ trọng, nhưng tiếng quát này được gia trì linh lực, gầm lên như là lôi đình nổ vang, truyền đi khắp bốn phía.
Song phương đang kịch chiến nghe được tiếng quát kia, rất nhiều tu sĩ đã có chút sức cùng lực kiệt lập tức dừng tay, dồn dập giật lùi ra sau, sớm nhất dừng tay là chúng tu sĩ ở phụ cận Lục Diệp, tình cảnh đó như một đạo gợn sóng khuếch tán, tranh đấu ở ngoại vi dần dần lắng lại, sau chừng ba mươi nhịp thở, tất cả chiến đấu đều đình chỉ, chiến trường hỗn loạn từ từ trở nên bình tĩnh, linh lực ba động hỗn loạn cũng dần được tiêu trừ.

Từng đôi tròng mắt từ bốn phương tám hướng đổ dồn lên thân Lục Diệp, thẳng tới khắc này, chúng nhân mới biết người hô lên dừng tay vừa rồi và Lục Diệp.
- Tiểu sư đệ?
Vị Ương một mực bảo hộ ở trước người Lục Diệp không khỏi nghi hoặc nhìn hắn, lại nhìn Lý Bá Tiên, kẻ sau lắc đầu, biểu thị mình cũng không biết tiểu sư đệ muốn làm gì.
- Ta có chuyện muốn nói.
Lục Diệp cất tiếng, lời này là nói với Vị Ương, tiếp sau đó lại nhìn quanh bốn phía, sảng giọng nói:
- Ta có chuyện muốn nói!
Lời này là nói với đông đảo tu sĩ quanh bốn phía.
- Lục Diệp ta mặc dù tu vi không cao, nhưng nếu chư vị đã tới đây vì ta, ta nghĩ mình vẫn có tư cách nói mấy câu, chư vị có dị nghị gì không?
- Đạo hữu có chuyện cứ nói đừng ngại.
- Không sai không sai, chúng ta không dị nghị!
Nghe vậy, chúng tu sĩ Hạo Thiên Minh lập tức phụ họa, vừa nãy Lục Diệp ngừng lại hai phe đánh nhau chết sống, tuy có vẻ hơi đột ngột, lại khiến song phương đều thở phào một hơi, bởi vì chúng nhân có thể nhân cơ hội khó được này hưu chỉnh một phen, chiến đấu trong thời gian dài, hơn nữa còn là hỗn chiến ở quy mô thế này, đại đa số người đều gánh không được.
- Nói đi!
Một tên tu sĩ Vạn Ma Lĩnh cất tiếng, người này là cường giả xếp hạng top hai mươi trên Linh Khê Bảng, xuất thân từ một nhà tông môn nhất phẩm, Yến Hình không lên tiếng, thái độ của hắn chính là đại biểu cho toàn bộ Vạn Ma Lĩnh.
Về phần Yến Hình, trong mắt đứa này chỉ có Lý Bá Tiên, há sẽ đi quản những người khác.
Lục Diệp gật đầu nói:
- Nửa năm trước, ta bái nhập Bích Huyết Tông, trên đường về tông tao ngộ tập sát, chưởng giáo đưa ta đến Linh Khê chiến trường, nói thật, ta ngay cả Bích Huyết Tông là thế nào đều không biết, càng không biết trong môn cũng những ai, không rõ ràng ân ân oán oán của sư môn đời trước, thẳng đến mới đây, có người đến tìm ta, ta mới biết được mình đã thành trung tâm tranh đấu của hai đại trận doanh, Lục Diệp ta chỉ là một tên ngũ trọng, tài đức gì mà có được khả năng như thế? Nhưng chuyện đã đến nước này, ta vô lực phản kháng, chỉ có thể tiếp nhận.

Vạn Ma Lĩnh các ngươi muốn giết ta, trên đường ta đi tới, nơi nơi giăng đầy nguy cơ, may mắn được rất nhiều sư huynh sư tỷ Hạo Thiên Minh bảo vệ, Lục Diệp ta mới sống tạm đến tận đây, rất nhiều người đã chết, có người chết ở trước mặt ta, có người chết ở nơi ta không hề hay biết, thậm chí ta còn không biết những người đã chết kia tên họ thế nào.

Hôm nay ở đây, lại chết nhiều người như vậy, cứ đấu tiếp thế này sẽ chỉ chết càng nhiều, các ngươi còn muốn tiếp tục không?
Không ai đáp lời.
- Cứ đấu tiếp thế này, tử thương sẽ chỉ càng lúc càng lớn, đây là cục diện mà các ngươi muốn thấy?
Lục Diệp hỏi lại.

Tên cường giả trên Linh Khê Bảng khi nãy hừ lạnh một tiếng:
- Vậy theo ý ngươi, chẳng lẽ cứ vậy đành thôi?
- Tất nhiên không thể.
Lục Diệp lắc đầu:
- Đã chết nhiều người vậy rồi, ta nghĩ vô luận là Vạn Ma Lĩnh hay Hạo Thiên Minh đều khó có khả năng chịu để yên, nếu thật cứ vậy đành thôi, Vạn Ma Lĩnh các ngươi làm sao ăn nói với sư môn.
- Xem ra ngươi là người thông minh.
Người kia mỉa mai một tiếng:
- Nếu ngươi thật không muốn nhìn thấy nhiều người Hạo Thiên Minh vì ngươi mà chết, vậy thì tự vẫn đi, chỉ cần ngươi chết, trường tranh đấu này tự nhiên sẽ kết thúc!
- Không sai, tiểu tử tự sát đi, ngươi chạy không thoát đâu!
- Tự kết liễu tốt xấu còn có thể được lưu toàn thây, nếu bị người chém chết, vậy thì đến xác cũng không còn.
Không ít tu sĩ Vạn Ma Lĩnh kêu lên.
Vị Ương đứng ở bên người Lục Diệp, nét mặt âm trầm, cơ hồ không nhịn được tưởng muốn ra tay chém giết toàn bộ đám gia hỏa đang kêu la kia.
Lục Diệp chậm rãi lắc đầu:
- Đã có nhiều sư huynh sư tỷ Hạo Thiên Minh vì ta mà chết như vậy, nếu ta chết rồi, bọn hắn dưới suối vàng có biết, há có thể nhắm mắt? Hơn nữa, ta còn trẻ, ta còn chưa chán sống!
- Ngươi không nguyện đi chết, nói nhảm nhiều thế làm gì?
Người kia giận dữ quát.
Mí mắt Lục Diệp rủ thấp, chậm rãi mở miệng nói:
- Cảm giác được người bảo vệ dù rất không sai, nhưng thân là tu sĩ, việc can hệ đến bản thân, tốt nhất vẫn nên đứng ra gánh chịu phần nào!
- Đáng tiếc tu vi ta không cao, không gánh được quá nhiều.
Hắn từ tốn rút ra trường đao bên hông, chỉ thẳng về phía trận doanh Vạn Ma Lĩnh:
- Đệ tử Bích Huyết Tông Lục Diệp, ở đây khiêu chiến các đại tông môn Vạn Ma Lĩnh, ai cùng tu vi, muốn giết ta, cứ tới đánh một trận!
….

Bình Luận (0)
Comment