Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 176


Trên quảng trường ở tiền điện Thủ Chính Phong, dưới lá cờ màu đỏ máu tiên diễm, tay Lục Diệp đè lên chuôi đao, thần sắc ngưng trọng nhìn vào tiền phương.
Ở phía đối diện hắn, tay Lý Bá Tiên tùy ý xách theo một thanh kiếm, mỉm cười mở miệng nói:
- Thời gian nửa năm, tu vi đề thăng đến ngũ trọng, thực lực ngươi tăng tiến rất nhanh, nhưng thực ra có đôi lúc tu vi tăng lên quá nhanh chưa hẳn đã là chuyện tốt, bởi vì người khác có càng nhiều thời gian để rèn luyện kỹ xảo chiến đấu của bản thân, còn ngươi thì không, đặc biệt là đối với binh tu, kỹ xảo chiến đấu lại càng thêm quan trọng.

Trên Kim Quang Đỉnh, ngươi tranh đấu với địch tuy có thừa dũng mãnh, nhưng kỹ xảo lại không đủ, đây chính là khuyết điểm lớn nhất của ngươi.
Thời gian nửa năm, hắn từ một tên tiểu tu sĩ vừa khai khiếu không lâu trưởng thành đến tu vi ngũ trọng, càng là nắm giữ một đạo linh văn phòng ngự có thể tùy tâm mà phát, chuyện này sớm đã truyền ra, không còn là bí mật gì nữa.
Lục Diệp vốn cho rằng chưởng giáo sẽ hỏi dò việc này, hắn đã nghĩ kỹ, nếu chưởng giáo hỏi dò thì cứ kể lại như thực là được.
Nhưng trên thực tế, từ sau khi hắn thức tỉnh, chưởng giáo căn bản không hỏi qua việc này, chỉ vào mấy ngày trước khi mấy người cùng lúc nằm liệt giường chữa thương mới dặn dò qua Lục Diệp, nói giờ đây rất nhiều người đều đã biết hắn được đến một ít kỳ ngộ trong Linh Khê chiến trường, có lẽ sẽ có người đánh chủ ý ở phương diện này, dặn hắn chú ý cảnh giác nhiều hơn.
Đương nhiên, khả năng chuyện như thế xảy ra không lớn, bởi vì chưởng giáo nói qua, trong Linh Khê chiến trường có rất nhiều kỳ ngộ, Lục Diệp chỉ mất thời gian nửa năm trưởng thành đến ngũ trọng, nhìn có vẻ rất nhanh, song trong lịch sử có người còn nhanh hơn, thậm chí từng có phàm nhân được đến kỳ ngộ trong Linh Khê chiến trường, chỉ mất một năm đã trưởng thành đến cửu trọng.
Linh Khê chiến trường có rất nhiều nơi thần diệu, cất chứa vô số thần kỳ, người bình thường khó mà thấy được, nhưng nếu là người có duyên thì có thể nhẹ nhàng giành lấy.
Cơ hồ cách mỗi mấy năm lại phát sinh chuyện có người được đến kỳ ngộ, đối với loại chuyện như thế tu hành giới sớm đã không cảm thấy kinh ngạc, đại phần chỉ là hâm mộ người khác vận khí quá tốt mà thôi.
Đối với những người có theo đuổi thực sự mà nói, so với hâm mộ người khác vận khí tốt, không bằng bản thân quyết chí tự cường.
- Lão đầu tử là pháp tu, Nhị sư tỷ là y tu, hơn nữa thực lực bọn hắn quá mạnh, đã rất nhiều năm không dạy qua người, không dạy được ngươi thứ gì, thân là Tứ sư huynh, ta sẽ nỗ lực dạy bảo ngươi.
Lý Bá Tiên cười rất sảng lãng, với hắn mà nói tựa hồ dạy bảo Lục Diệp là chuyện gì đó rất vui vẻ:
- Tu vi ngươi là ngũ trọng, ta cũng sẽ áp chế tu vi ở ngũ trọng, sẽ không chiếm tiện nghi, cứ lấy hết bản sự ngươi ra mà tấn công!
Nói rồi hắn giơ lên hồ lô rượu trong tay chuốc một ngụm.
Chẳng qua ngay nháy mắt khi hắn nâng lên hồ lô, Lục Diệp đã lao vút tới, thân ở nửa đường, đao đã xuất vỏ, vung ra chém ngang.
- Biết đánh lén, rất tốt.

Bước chân Lý Bá Tiên không động, thân thể lại khẽ ngữa ra sau, lưỡi Bàn Sơn Đao chém sát qua phần cổ gáy, lại không thể mảy may thương đến hắn, thậm chí hắn còn thảnh thơi bình phẩm một đao này của Lục Diệp:
- Lúc đối địch phải bảo trì loại khí thế một đi không về như thế này, chẳng qua ngươi xuất lực quá mạnh, không phải chuyện tốt, rất dễ bị người bắt lấy sơ hở.
Lưỡi đao trong tay Lục Diệp cắt nghiêng xuống, lại lần nữa bị Lý Bá Tiên né tránh, hắn thậm chí không hề động bước chân, miệng tiếp tục nói:
- Ứng biến không đủ, biến chiêu quá chậm...
Trên quảng trường, Lục Diệp không ngừng xuất đao, Lý Bá Tiên một bên tránh né một bên líu lo không ngừng, nói cho Lục Diệp đầu đầy lửa giận, xuất đao cũng càng thêm hung mãnh.
Nhưng hắn đành chịu phát hiện, chênh lệch giữa mình và vị Tứ sư huynh này quá lớn, mặc dù Tứ sư huynh áp chế tu vi áp ở ngũ trọng, nhưng mình đến cả chéo áo hắn đều không đụng tới được.
Mỗi đao mình chém ra hắn đều tựa hồ có thể biết trước mà tránh đi, hơn nữa thẳng đến lúc này, Tứ sư huynh còn chưa từng xuất kiếm, trường kiếm trong tay cứ thế được hắn xách theo, lúc nói chuyện thỉnh thoảng còn có rảnh rỗi chuốc mấy ngụm rượu.
Giờ Lục Diệp mới ý thức được sự khủng bố của Tứ sư huynh, trận chiến trên Kim Quang Đỉnh, phàm là có nhân vật như Tứ sư huynh đăng trường, hắn sớm đã bị đánh cho răng rơi đầy đất.
Lại chuốc một ngụm rượu, khí trường Lý Bá Tiên đột nhiên hơi có chút biến hóa, hắn nâng lên trường kiếm trong tay, tùy ý hóa giải công kích từ Lục Diệp, thản nhiên nói:
- Tiểu sư đệ coi chừng, ta sắp xuất kiếm rồi đây!
Chớp mắt tiếp theo, tiếng vang đinh đinh đương đương không ngừng truyền đến, thần sắc Lục Diệp bỗng chợt hiện vẻ ngưng trọng, kiếm trên tay Tứ sư huynh không có lực đạo quá mạnh, tốc độ xuất kiếm cũng không nhanh, nhưng thời cơ tung ra mỗi một kiếm đều nắm chắc vô cùng chuẩn xác, khiến đao thế hắn chém ra khó mà thành hình, lát sau, Lục Diệp cảm thấy mình tựa như một con rối bị điều khiển, chỉ có thể chuyển sang bị động phòng ngự công kích đến từ Tứ sư huynh.
Lý Bá Tiên từng bước áp sát đến, Lục Diệp thì từng bước giật lùi ra sau, lúc đao kiếm tương giao, Lý Bá Tiên mở miệng nói:
- Tranh đấu giữa binh tu với nhau, phải khống chế tốt tiết tấu bản thân, để đối thủ dẫn ngươi đi theo tiết tấu của đối phương, chỉ cần làm được điểm này, ngươi liền có thể dắt mũi đối phương, giống như thế này!
Tùy theo hắn vừa dứt lời, trường kiếm vẩy lên, thân hình Lục Diệp bỗng ngửa ra sau, trung môn mở rộng, một tia kiếm quang đâm thẳng đến, Lục Diệp thấy được một kiếm kia, lập tức rùng mình, tâm niệm khẽ động, một mặt Ngự Thủ linh văn thành hình nơi ngực.
Nhưng khắc sau hắn liền cứng ngắc, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy kiếm trong tay Tứ sư huynh đã đâm tới ngực mình, vào thịt ba phần, cách trái tim chỉ chưa đến một tấc.
Ngự Thủ linh văn không kịp ngăn trở một kiếm này!
Còn nữa...!Tứ sư huynh chơi thật?
Lục Diệp ngước mắt nhìn lên, Lý Bá Tiên cúi đầu nhìn xuống:

- Tiểu sư đệ, ngươi chết rồi!
Hắn đột nhiên rút kiếm, mang ra một chùm máu tươi, Lục Diệp lảo đảo lui lại.
Cách đó không xa, Y Y chính đang tràn đầy phấn khởi quan chiến lập tức kinh hô một tiếng, đứng bật dậy định chạy tới chỗ Lục Diệp.
Một bàn tay đè lên vai nàng, Y Y quay đầu đi lại, chỉ thấy Thủy Uyên lắc lắc đầu với nàng:
- Ngày sau hành tẩu ở chiến trường và Cửu Châu, địch nhân hắn đụng phải sẽ không hạ thủ lưu tình, giờ ăn chút khổ ở chỗ này, về sau liền ít phải chịu tội.
Y Y tuy lo lắng, nhưng biết Nhị sư tỷ tuyệt sẽ không làm hại Lục Diệp, bèn cố nén xung động tiếp tục quan sát.

Đồng thời nàng cũng hiểu, tại sao trước lúc khai chiến Nhị sư tỷ lại chuẩn bị một bồn nước thuốc to tướng...
- Lại đến!
Lục Diệp hít sâu một hơi, mặc dù ngực thiếu chút bị đâm xuyên, nhưng Tứ sư huynh ra tay rất có chừng mực, không thương đến yếu hại, hắn nhấc lên trường đao trong tay, lần nữa xông giết về phía Lý Bá Tiên.
Lát sau, máu tươi vẩy ra, giọng Lý Bá Tiên nhàn nhạt vang lên:
- Tiểu sư đệ, ngươi lại chết!
Lại một lát:
- Tiểu sư đệ, ngươi chết ba lần!
Lúc lâu sau, sắc mặt Lục Diệp tái nhợt nằm trên đất, trên dưới toàn thân tràn đầy vết thương, mặc dù không tính quá nghiêm trọng, nhưng mất máu không ít, hắn đã vô lực tái chiến.
Chỉ một canh giờ ngắn ngủi, hắn đã bị Tứ sư huynh “giết” trên trăm lần, đấy còn là dưới tiền đề Tứ sư huynh có điều lưu thủ.
Mặt trời lên cao, chiếu cho Lục Diệp có chút không mở mắt ra được.
Bóng râm che đậy tầm nhìn, Lý Bá Tiên ngồi xổm trước mặt hắn, cười nói:

- Cảm giác thế nào?
Lục Diệp không biết nên trả lời ra làm sao, cảm giác này há chỉ hai từ hỏng bét có thể hình dung?
Nhịn không được hỏi:
- Tứ sư huynh, trước kia Bích Huyết Tông chúng ta đều huấn luyện đệ tử như thế này?
Nếu thật làm vậy, không sợ phế đệ tử à...
- Làm sao có thể?
Lý Bá Tiên bật cười ha hả:
- Giờ chỉ có mỗi mình ngươi, cho nên chúng ta đành phải chú tâm bảo hộ ngươi chút.

Đừng lo, những dược thiện mà ngươi ăn khi trước đều có công hiệu tăng thêm lực lượng khí huyết, hưu chỉnh một đêm là đỡ thôi.
Lục Diệp thế mới biết, tại sao trước đó lại có bữa ăn thịnh soạn đến vậy.
- Thế … Tứ sư huynh, trước kia ngươi có từng dạy bảo qua người khác không?
- Không.
- Cho nên ngươi cũng không biết dạy bảo người thế nào!
Bởi vì không biết dạy thế nào, cho nên mới phải khiến Lục Diệp dùng đau xót của chính bản thân để nhớ kỹ mỗi lần nguy cơ trí mạng, mà loại ký ức trên thân thể này, không nghi ngờ là khắc cốt ghi tâm.
Lý Bá Tiên vỗ vỗ vai hắn, ngữ trọng tâm trường nói:
- Chúng ta thông cảm cho nhau chút.

Ngoài ra, đây là chủ ý của Nhị sư tỷ, không liên quan đến...
Còn chưa dứt lời đã bị Nhị sư tỷ bóp lấy cổ gáy, xách sang một bên.
Tiếp sau, Thủy Uyên đỡ Lục Diệp dậy, đi đến gian phòng gần đó, bên kia sớm đã chuẩn bị sẵn nước thuốc.

Trải qua một phen trị liệu từ Nhị sư tỷ, Lục Diệp lần nữa tinh thần phấn chấn, vết thương lành lại rất nhanh, nước thuốc Nhị sư tỷ điều phối ra có hiệu quả trị liệu phi phàm, lại thêm bản thân nàng là y tu y thuật cao minh, chỉ tới chạng vạng, Lục Diệp đã cả người ướt sũng bò dậy.
Thương thế còn chưa khỏi hẳn, chẳng qua sang ngày hôm sau hẳn là sẽ đỡ.
Hơn nữa vết sẹo mới cũ chằng chịt trên dưới toàn thân Lục Diệp cũng đều đã tan biến không thấy đâu nữa, đây là thủ đoạn thần diệu của Nhị sư tỷ.
Buổi tối lại ăn một bàn dược thiện, ăn xong Lục Diệp liền mượn Thiên Cơ Trụ tiến vào Linh Khê chiến trường.
Hắn chuẩn bị nhân đêm tu hành trong chiến trường, tu hành ở bên này có được hiệu suất càng cao.
Vừa mới hiện thân trong Thiên Cơ điện, lập tức liền cảm giác được có khí tức người sống, Lục Diệp quay đầu nhìn lại, chính thấy được hai cái đầu thò ra nhìn sang một bên, một cái là người đụng phải hôm qua, còn một cái không nhận ra, nhìn linh quang thì có vẻ là thất trọng.
Lục Diệp nghĩ nghĩ, cất bước đi ra bên ngoài.
Tên thất trọng kia lập tức nhiệt tình tiến lại nghênh đón, chắp tay nói:
- Có phải Bích Huyết tông Lục Diệp đạo hữu? Tại hạ Trần Dục.
Lục Diệp gật đầu, ném ra một tấm khế ước cho Trần Dục:
- Không có vấn đề thì ký vào đây.
- Hả?
Trần Dục một mặt mộng, tiếp lấy khế ước chăm chú nhìn vào.
Ban ngày lúc trở về, trên bàn cơm Lục Diệp có thỉnh giáo qua Nhị sư tỷ và Tứ sư huynh về phương án xử lý tán tu trong trụ sở, đồng thời cũng từ trong miệng Nhị sư tỷ biết được một ít tình hình đại khái bên này.
Mặc dù Nhị sư tỷ không khả năng tùy ý ra vào Linh Khê chiến trường, nhưng bên này có mấy tên tán tu nàng tin được, trước đó Nhị sư tỷ từng phó thác bọn hắn đi thăm dò hành tung Lục Diệp, chẳng qua những người kia tu vi không cao, cho nên trước khi tin tức Lục Diệp truyền ra, bọn hắn đều không dò la được tin nào hữu dụng, chờ bọn hắn nhận được tin, hết thảy đều đã trễ.
Thông qua mấy tên tán tu kia, Nhị sư tỷ phần nào hiểu được tình hình bên trong trụ sở.
Tên Trần Dục này chính là một trong số đó, cũng là người mạnh nhất trong đám tán tu, nơi đây dù sao cũng nằm ở ngoại vi, tu vi thất trọng đã rất cao, hơn nữa phường thị bên này một mực do hắn quản lý, đây cũng là lý do tại sao hắn muốn tìm Lục Diệp trao đổi.
Trụ sở phường thị nơi đây có hơi khác với những phường thị mà trước kia Lục Diệp từng ghé qua, ở chỗ này không có chi nhánh Thiên Cơ thương minh, bởi vì nói thế nào đây cũng là trụ sở Bích Huyết Tông, tán tu có thể chạy tới, nhưng Thiên Cơ thương minh lại không thể vào ở, bằng không chính là khiêu hấn đối với Bích Huyết Tông.
Chẳng qua dù không có chi nhánh Thiên Cơ thương minh, nơi đây vẫn có được nhân khí không nhỏ, bởi vì thiên địa linh khí trong trụ sở dày đặc hơn so với dã ngoại một thành, đối với tán tu mà nói, điều này có được sức hấp dẫn rất lớn.
….

Bình Luận (0)
Comment