Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 30


Sắp xếp xong tất cả manh mối, Lục Diệp đã có nhận biết đại khái đối với tình cảnh trước mắt của bản thân mình.

Không thể không thừa nhận tình cảnh của hắn không tốt lắm, vấn đề lớn nhất chính là tu vi quá thấp, một đám sói đã có thể vây khốn hắn trên tàng cây, cho nên tùy tiện đụng phải tên tu sĩ lòng mang ác ý nào hiển nhiên bất lực phản kháng.

Tin tức tốt là có chiến trường ấn ký, để hắn biết nên đi phương hướng nào mới là đường ra.

Nhưng hắn không biết mình bây giờ cách địa bàn Bích Huyết Tông đến cùng có bao xa.

Muốn đi tới chỗ đóng quân của Bích Huyết Tông ở chiến trường Linh Khê, nhất định phải có tu vi nhất định mới được, cho nên việc cấp bách trước mắt vẫn phải tăng thực lực lên trước tiên! 
Lúc này hắn có không ít linh đan có thể dùng, nếu như có thể hấp thu luyện hóa tất cả những linh đan này, thực lực của hắn nhất định có thể gia tăng không ít, không dám nói tăng lên tới Linh Khê mấy tầng, tối thiểu nhất cũng có thêm một ít sức tự vệ.

Lục Diệp tính toán xong mọi thứ, cúi đầu đàn sói vây quanh ở bên dưới người mình, nếu muốn tu hành thì cần phải thoát khốn trước tiên, loại hoàn cảnh hiện tại không thích hợp tu hành.

Mặc dù những con sói kia không thể làm gì hắn, nhưng lại tạo ra động tĩnh không nhỏ, rất dễ dàng dẫn tới người khác chú ý, cũng chính là một nguy hiểm tiềm ẩn.

Sau khi suy nghĩ, Lục Diệp lấy linh phù từ trong túi đựng đồ được chưởng giáo giao cho ra, từ đó lựa chọn một phen, nắm ra một tấm Kim Luân Phù.

Trong hơn ba mươi tấm linh phù, chỉ có một nửa là linh phù dùng công kích, phần lớn những thứ khác hoặc dùng để phòng ngự, hoặc dùng phụ trợ mà thôi, mà hơn mười tấm linh phù dùng công kích này đều là linh phù thuộc tính Hỏa hoặc thuộc tính Kim, thích hợp với người Ngũ hành chủ Hỏa, phụ Kim như Lục Diệp sử dụng.

Lúc chưởng giáo thu thập linh phù đã cân nhắc đến những yếu tố này.

Hắn không lựa chọn mấy tấm linh phù thuộc tính Hỏa, chủ yếu vì Lục Diệp hoài nghi những linh phù thuộc tính Hỏa kia sẽ tạo ra động tĩnh không nhỏ, dù sao danh tự như Bạo Liệt Phù, Hỏa Xà Phù sẽ cho người ta một loại cảm giác cuồng bạo.


Thôi động linh phù như thế nào cũng là một vấn đề, bởi vì trước kia Lục Diệp chưa từng sử dụng.

Nhưng bây giờ bất kể như thế nào cũng phải thử một chút, hắn phải nhanh chóng thoát khốn.

Bóp lấy linh phù trong tay, Lục Diệp thôi động linh lực rót vào bên trong đó, cẩn thận từng li từng tí.

Linh phù kia lập tức tuôn ra nhất trọng ánh vàng, ngay sau đó, ánh vàng đã ngưng tụ ngưng tụ thành một đồ vật hình dáng mâm tròn ở trước mặt Lục Diệp.

Mâm tròn ánh vàng chói mắt, hơi mờ, độ lớn bằng chậu rửa mặt nhỏ, trong đó linh văn chảy xuôi.

Lục Diệp còn chưa kịp phản ứng, lập tức có một đạo mũi nhọn màu vàng từ bên trong mâm tròn chém ra, mũi nhọn kia như lưỡi liềm, trong nháy mắt đã tới.

Một tiếng vang trầm, Lục Diệp ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bên trên thân một gốc cây đại thụ mấy người ôm hết cách đó không xa xuất hiện một đạo vết chém cực sâu.

- Xuy xuy!
Bên trong mâm tròn màu vàng hơi mờ trong tay, liên tục không ngừng chém ra từng đạo từng đạo như mũi nhọn như lưỡi liềm, chỉ một thoáng, cây cối bốn phía ngã đổ, từng cành cây bị chém đứt đoạn, rầm rầm rơi xuống.

- Hóa ra là dạng này!
Lục Diệp đã hiểu, vội vàng điều chỉnh phương hướng mâm tròn trong tay, nhắm ngay đàn sói phía dưới.

Xuy xuy xuy!

Lưỡi liềm màu vàng vô cùng sắc bén phá mở không gian cách trở, trảm kích ở trên người đám sói đang tụ tập thành bầy kia, lập tức máu tươi tràn ra, huyết nhục văng tung tóe.

Những con sói to bằng con nghé kia một khi bị chém trúng, trong chốt lát sẽ bị chém thành hai nửa.

Đàn sói luống cuống, tránh né bốn phía, Lục Diệp không ngừng điều chỉnh phương hướng, cố hết sức để cho mũi nhọn chém về phía chỗ đàn sói dầy đặc nhất.

Từng con sói bị giết, mùi máu tanh tràn ngập.

Một lát sau đàn sói dường như đã nhận ra không ổn, sau một tiếng sói tru cách đó không xa, đám sói vây tụ ở phía dưới cụp đuôi thoát đi, vứt xuống mười mấy thi thể đồng loại.

Lục Diệp khống chế mâm tròn trong tay, quay về phía đám sói trốn đi truy sát một lát, trong lòng tràn ngập thỏa mãn.

Linh phù quả nhiên là đồ tốt, một tờ linh phù đã có thể để cho tu sĩ mở ba khiếu như hắn không chút kiêng kỵ đại khai sát giới, có điều không được hoàn mỹ duy nhất là hắn lần đầu sử dụng linh phù, không hiểu nhiều đến khống chế phương hướng chính xác, nếu không còn có thể giết càng nhiều.

Ngay lúc đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên Lục Diệp sinh ra một loại cảm giác mệt mỏi, trái tim đập thình thịch, trước mắt hiện lên sao kim, thân thể nhoáng một cái, suýt nữa từ trên cành cây cắm xuống đất.

Chuyện này dọa cho hắn phát sợ, vội vàng ổn định thân hình, miệng lớn thở hổn hển.

Đợi sau khi thoáng khôi phục, Lục Diệp cúi đầu nhìn, phát hiện mâm tròn màu vàng hơi mờ kia đã biến mất không thấy, linh phù bóp trong tay cũng ảm đạm vô quang, trên phù đường vân tối nghĩa không rõ.

Tấm linh phù này đã không thể nào dùng nữa, trong lòng Lục Diệp hiểu ra.


Thế nhưng chuyện gì xảy ra với bản thân mình vừa rồi? Sau một phen kiểm tra, Lục Diệp mới hiểu rõ chân tướng mọi chuyện.

Linh lực trong cơ thể mình tiêu hao hết! Ba cái linh khiếu trống rỗng, linh lực vốn chứa đựng ở bên trong đã triệt để khô cạn.

Cảm giác mệt mỏi chính do vậy mà tới.

Hắn vội vàng lấy ra một viên Uẩn Linh Đan nhét vào trong miệng, toàn lực luyện hóa, sau một lúc lâu mới có chút khôi phục.

Một hạt Uẩn Linh Đan hiển nhiên không thể để cho hắn khôi phục hoàn toàn, hắn thậm chí không chờ đan lực hóa giải hoàn toàn, đã từ trên cây nhảy xuống.

Nơi này mùi máu tanh quá nồng nặc, rất dễ dàng dẫn tới càng nhiều mãnh thú, cho nên cần phải thay đổi chỗ trước, về phần đan lực trầm tích ở trong trong cơ thể, cũng có thể vừa đi vừa hóa giải, chỉ là hiệu suất sẽ thấp một chút.

Hắn còn dành thời gian lấy trường kiếm ra cắt mấy miếng thịt sói lớn nhét vào trong Túi Trữ Vật.

Trải qua chuyện này khiến Lục Diệp có được một cái giáo huấn, lúc vận dụng linh phù không thể đắc ý quên hình, phải thường xuyên chú ý linh lực bản thân tiêu hao.

Lần này chỉ là giết sói, lần sau nếu như đụng phải tu sĩ nào đó, một khi linh lực hao hết chỉ có thể chờ chết.

Hơn nửa ngày sau, trong một sơn động khô ráo âm u, Lục Diệp ngồi xếp bằng, dưới mông bày một cái bồ đoàn.

Ở giữa sơn dã, thứ không thể thiếu nhất chính là loại sơn động có thể cung cấp dung thân này, sau khi Lục Diệp kiểm tra đã phát hiện nơi này hẳn là một sơn động vô chủ, cư trú ở chỗ này cũng không cần lo lắng sẽ bị mãnh thú nào đó trở về nhà quấy rầy.

Hoàn cảnh trong sơn động khá kém, thế nhưng trước mắt không phải là thời điểm chú ý điều này, nếu thật không có gì bất ngờ xảy ra, Lục Diệp cảm thấy mình hẳn sẽ phải ở chỗ này một đoạn thời gian.

Lúc trước hắn từng dò xét hoàn cảnh xung quanh một lần, không có vết tích hung thú quá hung mãnh nào đó ẩn hiện, ngược lại có rất nhiều tẩu thú cỡ nhỏ.


Chuyện này đối với hắn mà nói là một tin tức tốt, về sau nếu đói bụng thì có thể ra ngoài đi săn bất cứ lúc nào, không đến mức phải đói bụng.

Trước mặt Lục Diệp bày biện một đống lớn đồ vật linh ta linh tinh, hắn đang kiểm kê lại gia sản của mình.

Ba cái Túi Trữ Vật theo thứ tự là của Dương quản sự, Chu Thành, và cái cuối cùng chưởng giáo cho hắn, thứ này cũng không quá đáng giá, ngược lại những tu sĩ Lục Diệp từng gặp, gần như trong tay mỗi người đều có một cái, đôi khi còn có nhiều hơn.

Trên người chưởng giáo trái lại không có, thế nhưng ngài ấy nhất định có thủ đoạn trữ vật khác, đây cũng không phải là chuyện hắn có thể biết được.

Hai mươi lăm hạt Uẩn Linh Đan, hai mươi hạt trong đó là chưởng giáo cho hắn, năm hạt là từ trong Túi Trữ Vật Dương quản sự cùng Chu Thành lấy được, vốn còn có sáu hạt, thế nhưng sau khi giết sói Lục Diệp dùng một hạt.

Khí Huyết Đan tổng cộng mười sáu hạt, hơn phân nửa là từ chưởng giáo cho, gần một nửa khác lấy được từ trong Túi Trữ Vật của Dương quản sự cùng Chu Thành.

Tám hạt Liệu Thương Đan.

Hơn ba mươi khối nguyên từ khoáng to to nhỏ nhỏ, còn có một chút khoáng thạch khác nhưng Lục Diệp không biết tên.

Một quyển thoại bản! Một bộ Kim Thiền Tiêu Dao Quyết! Gần ba mươi tấm linh phù các loại.

Năm bộ quần áo đủ loại kiểu dáng.

Những đan dược linh ta linh tinh cất giữ trong Túi Trữ Vật của Dương quản sự và Chu Thành trước đó đã không thấy tăm hơi, có lẽ lúc ở bên trên Phi Long Chu đã bị chưởng giáo tịch thu, mấy bình đan dược kia hẳn không phải là vật gì tốt.

.

Bình Luận (0)
Comment