Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 49


Trong nháy mắt trước mặt nam tử trắng nõn đã xuất hiện một cây băng lăng, ánh mặt trời loang lổ chiếu xuống, băng lăng khúc xạ ra ánh sáng bảy màu! 
Lục Diệp chợt cảm thấy không ổn.

Ngay vừa rồi hắn đã tụ linh lực ở hai mắt, thấy rõ linh quang bên ngoài thân người đánh lén, phán đoán ra đối phương là tu sĩ Linh Khê tam trọng trở lên, nhưng không tới tầng bốn.

Tu vi của đối phương cao hơn mình, hơn nữa từ tình huống mình không hiểu sao lại trúng một đao của đối phương, cho thấy kinh nghiệm đấu chiến của gã cũng ở trên mình.

Thời gian tu hành của Lục Diệp vốn ngắn ngủi, lại chưa trải qua tu hành nghiêm khắc gì, càng không có cao nhân chỉ điểm, cho nên cầm trường kiếm trong tay lại không có chiêu gì khác ngoài bổ chém đâm, ngoài ra không có con đường hay kỹ xảo gì đáng nói.

Tu vi không bằng người, kỹ xảo không bằng người, đã thế địch nhân còn có thuật pháp!
Thế cục đã không thể tệ hơn được nữa.

Ngay thời điểm băng lăng trong tay đối phương thành hình, Lục Diệp đã đạp mặt đất, mượn lực phản chấn lao ra.

Phản ứng của hắn làm cho tu sĩ trắng nõn ngạc nhiên, gã vốn cho rằng đối phương sẽ lập tức chạy trốn, ai ngờ đối thủ này lại không lùi còn xông tới.

Thân hình gã lại tiếp tục bay về phía sau, đồng thời tăng thêm tốc độ băng lăng xuất thủ.

Băng lăng bén nhọn kia đánh lên người Lục Diệp, bị ánh vàng trong cơ thể hắn ngăn cản, mặc dù không làm bị thương, nhưng lực lượng phản chấn kia lại làm cho hắn tức ngực, ngay cả đà xông lên phía trước cũng chậm lại rất nhiều, đồng thời ánh vàng bên trong cơ thể ảm đạm vài phần.


Sau khi bắn ra một cái băng lăng, trên tay nam tử trắng nõn lại có linh quang hội tụ, rõ ràng đã muốn ngưng tụ cây băng lăng thứ hai, Lục Diệp nhìn thấy khóe mặt lập tức nhảy lên, giao thủ giữa tu sĩ cấp thấp, nếu một phương biết thuật pháp rõ ràng sẽ chiếm tiện nghi rất lớn.

- Ngươi có thể ngăn cản mấy lần?
Nam tử trắng nõn vừa duy trì khoảng cách an toàn với Lục Diệp, vừa lên tiếng trêu chọc, hai người một đuổi một lui, chỉ trong chốc lát Lục Diệp đã dính ba cái băng lăng, ánh vàng trên người đã ảm đạm sắp tiêu tán, nhưng ngay cả góc áo đối phương hắn cũng không sờ được.

Chiến đấu như vậy làm cho hắn cảm thấy biệt khuất, hận không thể lấy một tấm Hỏa Xà Phù ra dạy đối phương làm người như thế nào.

Nhưng hắn đè loại xúc động này xuống, hắn không chắc chắn một tấm Hỏa Xà Phù có thể giết chết đối phương hay không, dù sao đây là một tu sĩ, không phải những con sói bị hắn giết chết lúc vừa mới tới chiến trường, bây giờ cũng không có địa lợi thích hợp như lúc tranh giành với đại hổ.

Trong lòng hắn thoáng nghĩ đến một kế hoạch, chẳng qua có thể thuận lợi thực hiện hay không thì còn phải xem vận khí.

Sau đó một chén trà, khi Lục Diệp lại trúng một đạo băng lăng, ánh vàng bên ngoài cơ thể hắn rốt cục biến mất, bị từng đạo băng lăng kia trùng kích khiến hắn bị nội thương, khóe miệng tràn ra máu tươi, dưới hàn ý bao phủ, hắn không nhịn được rùng mình một cái.

Hắn oán hận nhìn nam tử trắng nõn, trên mặt lộ ra một mảnh thần sắc không cam lòng, mở miệng nói ra câu đầu tiên từ giao chiến đến nay: 
- Chúng ta có cừu oán gì?
Nam tử trắng nõn cười ha hả: 
- Không cừu không oán.

Lục Diệp không lên tiếng, chờ đợi câu sau.


Quả nhiên, nam tử trắng nõn kia nói: 
- Thế nhưng nếu ngươi có thể nói cho ta biết ngươi tìm được nhiều khoáng thạch như vậy ở chỗ nào, ta có thể tha ngươi một mạng!
Trong mắt Lục Diệp lóe lên một tia lệ mang, xác định được vấn đề là lần giao phong này không phải chỉ gặp ngẫu nhiên, đối phương chuyên môn tới tìm hắn! Nguyên nhân chính là những khoáng thạch mà hắn bán đi.

Nói thật, Lục Diệp vẫn cực kỳ cẩn thận, ba lần đi tới Thiên Cơ Thương Minh, những người giao dịch với hắn đều là những người khác nhau, hơn nữa mỗi lần hắn chỉ lấy một bộ phận quáng thạch rất nhỏ bán ra, chứ không dám bán nhiều, chính là sợ bị người hữu tâm để mắt đến, thậm chí trên đường trở về cũng sẽ vòng qua lại vài vòng, xác định phía sau không có người theo dõi.

Nhưng sự thật chứng minh, thật có người nổi lên ý đồ xấu gì đó, thế nên dù hắn cẩn thận cũng vô dụng, trừ khi hắn không tới Thiên Cơ Thương Minh bán đồ.

Nhưng hắn phải cần linh đan tu hành, cho nên không thể không đi nơi ấy? Trước mắt có thể xác định, chủ mưu việc này không phải là Thương Minh, một Thương Minh thành tâm không gạt già trẻ làm ngọn cờ, không có đạo lý để mắt tới một tiểu tu như hắn.

Cho nên chuyện này rất có khả năng là thủ đoạn bí mật của một số người nào đó trong Thương Minh, hắn hồi tưởng lại ba tu sĩ Thương Minh giao dịch cùng mình, thật sự không nghĩ ra rốt cuộc người nào để mắt tới mình.

Cả ba lần giao dịch này đều rất bình thường, Nếu muốn nói không bình thường, cũng chỉ có nữ tử tên Liễu Như Nhân lần đầu tiên gợi ý kia, nhưng điều này có lẽ cũng không phải là vấn đề.

Xét từ lời nói của nam tử trắng nõn, đối phương hoài nghi hắn tìm được một mảnh khoáng mạch ẩn chứa các loại khoáng thạch, cho nên muốn tìm hiểu vị trí mỏ quáng mạch kia.

Nhưng gã căn bản không biết Lục Diệp chẳng có quáng mạch gì, quáng thạch của hắn đều mang ra từ Tà Nguyệt Cốc.


Mắt thấy Lục Diệp không nói lời nào, sắc mặt nam tử trắng nõn hơi trầm xuống: 
- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! 
Gã hạ quyết tâm đánh Lục Diệp gần chết, rồi ép hỏi vị trí của mạch khoáng.

Nói như vậy rồi cầm đao lướt tới Lục Diệp.

Gã không thúc dục thuật pháp băng lăng kia nữa, chủ yếu vì tiêu hao có chút lớn, sau khi đã phá Kim Thân Phù của Lục Diệp thì gã tự tin có thể tùy ý nhào nặn hắn.

Nhưng Lục Diệp vừa rồi còn biểu hiện rất kiên cường, lại xoay người bỏ chạy, tốc độ rất nhanh.

Nam tử trắng nõn bị chọc giận quá mà bật cười, gã nhìn bóng lưng Lục Diệp, thảnh thơi nói: 
- Ngươi trốn được không? 
Gã không nhanh không chậm đuổi theo, đồng thời còn lấy ra một viên linh thạch từ trong Túi Trữ Vật của mình nắm trong lòng bàn tay, chậm rãi khôi phục.

Gã nhìn ra Lục Diệp đã bị dọa sợ vỡ mật, liều mạng chạy trốn như vậy sẽ chỉ làm tăng thêm tiêu hao linh lực của bản thân, tu sĩ cấp thấp một khi không có linh lực thì không có khác biệt gì với phàm nhân, Dương quản sự bị Lục Diệp âm chết chính là tiền lệ.

Cho nên gã chỉ cần đừng làm mất dấu Lục Diệp là được.

Hai người một đuổi một chạy, xuyên qua một bãi đá vụn, vượt qua một con sông nhỏ, chờ đến một mảnh đất trống thì nam tử trắng nõn mới phát hiện Lục Diệp đang đứng ở nơi đó, thở dốc từng ngụm, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không nhúc nhích chút nào.

Hao hết linh lực nhanh như vậy? Nam tử trắng nõn phát ra một tiếng cười nhạo, chậm rãi tiến lên, trường đao trong tay còn vung một vòng: 
- Sao không chạy? 

Gã đứng ở vị trí mười trượng trước người Lục Diệp, trên mặt đầy vẻ giễu cợt.

Nhưng rất nhanh gã liền phát hiện không đúng, bởi vì biểu lộ của Lục Diệp vô cùng hoảng sợ, đang nhìn về một phương hướng, mà tay cầm kiếm lại đang run rẩy kịch liệt.

Gió tanh bao trùm, tiếng gầm nhẹ truyền ra, phía sau một cây đại thụ, chợt có một con đại hổ hình thể cường tráng, cả người tuyết trắng bước đi nhàn nhã, chậm rãi lọ ra.

Con ngươi màu hổ phách nhìn về phía nam tử trắng nõn, làm cho trong lòng gã cả kinh, bỗng nhiên nhớ tới một tin đồn nghe được trong phường thị hai ngày trước.

Trong lòng hắn kêu rên.

Sẽ không phải xui xẻo như thế chứ?
Nhưng chuyện làm cho gã tuyệt vọng đã xảy ra, đại hổ kia mở miệng, phun ra tiếng người: 
- Các ngươi dám quấy nhiễu mộng đẹp của bổn đại vương? Ta thấy các ngươi không muốn sống nữa! 
Trên trán nam tử trắng nõn trong nháy mắt che kín mồ hôi tinh mịn, gã rốt cục hiểu được vì sao Lục Diệp lại hoảng sợ như vậy.

Nguồn gốc của nỗi sợ hãi đó không phải từ gã, mà là con đại hổ này! Ngay lúc gã đang không biết làm sao, lại nghe Lục Diệp bên kia nói: 
- Hổ đại vương tha mạng, chúng ta không biết đây là địa bàn của ngài, lúc này lập tức đi! 
Nam tử trắng nõn vừa nghe, đầu ngúc ngắc như gà con mổ gạo.

Đại hổ gầm gừ, phẫn nộ nói: 
- Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, các ngươi coi nơi này là nơi nào??.

Bình Luận (0)
Comment