Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 80


Công pháp chia Thiên Địa Huyền Hoàng, công pháp Hoàng cấp chỉ có thể để cho người tu hành đến cảnh giới Linh Khê tam trọng, Huyền cấp thì có thể đến cảnh giới lục trọng, mà Địa cấp có thể đạt tới cửu trọng.

Linh Khê cảnh chỉ có cửu trọng, theo đạo lý mà nói công pháp Địa cấp đủ để cho một tu sĩ Linh Khê cảnh tu hành đến đại viên mãn.

Nhưng trên thực tế lại không phải vậy, công pháp Địa cấp chỉ có thể để cho tu sĩ mở ra một trăm tám mươi khiếu, mà linh khiếu trong thân thể lại có khoảng ba trăm sáu mươi cái.

Sau khi tu hành đến một trăm tám mươi khiếu, nếu muốn mở ra càng nhiều linh khiếu thì nhất định phải chuyển tu công pháp Thiên cấp.

Một tu sĩ cảnh giới Linh Khê cửu trọng tu hành công pháp Địa cấp sẽ mở ra một trăm tám mươi khiếu, sau khi chuyển tu công pháp Thiên cấp sẽ có thể mở ra khiếu thứ một trăm tám mươi mốt, nhưng chuyển tu công pháp sẽ để cho cảnh giới vốn có của hắn trượt xuống mấy tầng, vì phân chia ở bên trong công pháp Thiên cấp, một trăm tám mươi khiếu chỉ tương đương cảnh giới Linh Khê lục trọng.

Nói tóm lại, tu sĩ mở nhiều ít linh khiếu cũng không phải là tiêu chuẩn để phân tích cấp độ tu vi, là liên quan đến trong cơ thể có bao nhiêu tiểu chu thiên tuần hoàn.

Tu sĩ mở ra cùng số lượng linh khiếu, nhưng không nhất định có tu vi giống nhau.

Trong lần truyền đạo học nghề duy nhất, chưởng giáo từng nói với Lục Diệp về sự khác nhau của công pháp, cho nên hắn nhớ kỹ những thứ này.

La Kích này nhìn như chỉ có cảnh giới Linh Khê nhị trọng, nhưng trên thực tế đã mở tối thiểu nhất năm mươi linh khiếu trở lên! Bởi vì linh lực ba động lúc gã thi pháp mạnh hơn Lục Diệp rất nhiều.

Công pháp Thiên cấp sẽ tính mở mười tám khiếu là cảnh giới nhất trọng, bốn mươi lăm khiếu mới là cảnh giới nhị trọng! Ngay sau khi ý thức đến điểm này, Lục Diệp lập tức hiểu được, La Kích này là đối thủ mạnh mẽ nhất trừ trước đến giờ hắn đụng phải.


Phải biết dưới công pháp Địa cấp, mở bốn mươi lăm khiếu đã là tiêu chuẩn Linh Khê tứ trọng, nói cách khác, La Kích tu hành công pháp Thiên cấp, chỉ có tu vi nhị trọng, như tu vi thực sự đã ngang với tu sĩ ở giữa tứ trọng và ngũ trọng bình thường, lại thêm tạo nghệ trên thuật pháp của gã, có thể so sánh bằng một tu sĩ cảnh giới ngũ trọng.

Đây mới là nội tình của một đệ tử xuất thân tông môn đứng đầu.

Lúc còn rất nhỏ bọn họ đã bắt đầu xác định con đường tương lai mình, tiếp theo không ngừng nghiên cứu thăm dò trên con đường này, rèn luyện thân cốt, chờ đến lúc tuổi tác phù hợp lại bắt đầu tu hành, đồng thời sẽ không vội vã tăng lên tu vi của mình, bởi vì mỗi khi bọn họ tăng lên nhất trọng tu vi, số lượng linh khiếu cần mở ra đều nhiều gấp hai ba lần tu sĩ tầm thường.

Những người như thế này ở thời điểm tu vi không cao, thường thường có thể vượt qua hai ba cái cấp độ nhỏ tranh đấu cùng người, cho dù tu vi có tăng thêm đi nữa thì vượt cấp giết địch cũng là chuyện thường ngày.

Mà một khi người như vậy trưởng thành, đều là cường giả cấp bá chủ! Lục Diệp vinh hạnh đụng phải một vị bá chủ tương lai!
Trong chớp mắt giao phong, lại lấy thế hắn bại hoàn toàn mà kết thúc, ngay thời điểm La Kích hiện thân thì hắn đã nhanh giết đi lên, thế nhưng đối phương bằng vào mấy đạo thuật pháp đánh tới, đã khiến hắn bị ép trở về vị trí cũ.

Dạng binh tu như hắn giao đấu một vị pháp tu, thì rút ngắn khoảng cách đánh cận chiến mới là đấu pháp tốt nhất, nhưng rõ ràng không phải dễ cận thân La Kích này như vậy.

- Tên mãng phu ngươi là tông môn nhà nào?
La Kích không thừa thắng xông lên, bởi vì gã nắm chắc thắng lợi trong tay, cũng không phải do gã coi thường Lục Diệp, chỉ là hoàn cảnh nơi này không thích hợp binh tu như Lục Diệp phát huy sở trường, ngược lại sẽ để cho thuật pháp của gã sinh ra uy hiếp càng lớn hơn, ở giai đoạn đầu tu hành, nếu có thể thi triển thuật pháp thì sẽ chiếm tiện nghi rất lớn.

Mà trong chỗ đường rẽ chật hẹp hiện tại, Lục Diệp hoàn toàn không thể xê dịch quá nhiều vị trí.


Lục Diệp hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, giờ phút này hắn phải thối lui dần dần ra phía sau mới là cách làm tốt nhất, nhưng hắn không có ý định làm như thế.

Bởi vì hắn thoáng có loại cảm giác, nếu như mình lúc này thối lui, vậy lần tiếp theo gặp lại La Kích này, chỉ sợ bản thân cũng không có dũng khí đối mặt đối phương.

Từ câu nói đầu tiên của gia hỏa này đã có thể suy đoán ra, người này chuyên môn tìm đến mình.

Nếu như đã không thể tránh.

Vậy cũng chỉ có một trận chiến! Nội tình của đối phương không tầm thường, vậy hắn không có sao? Nói cho cùng, La Kích thi triển trước mắt đều là một chút thuật pháp cỡ nhỏ, linh văn Ngự Thủ của hắn có thể đỡ nổi.

Tay phải cầm đao nắm thật chặt, thân thể Lục Diệp hơi nghiêng về phía trước, dời trọng tâm xuống, bày làm ra một bộ tư thái báo săn chụp mồi.

Hắn hít một hơi thật sâu, linh lực trong ba cái hệ thống tiểu chu thiên tuần hoàn bên trong trong cơ thể bắt đầu gào thét lao nhanh, một cái chớp mắt tiếp theo, hắn chợt bắn về phía trước, dưới chân đá vụn tung tóe.

- Bạch Chước!
La Kích hét lớn.

Trước đó nếm qua một lần thua thiệt, đến bây giờ con mắt Lục Diệp vẫn đang còn đau xót, cho nên khi nghe La Kích hô lớn như vậy, hắn lập tức híp mắt, đồng thời nâng tay trái lên cản ở trước mắt.


Song lại không có ánh sáng mạnh bộc phát, trái lại là một đạo Băng Lăng tràn ngập hàn ý đánh tới, đồng thời truyền đến tiếng cười đùa của La Kích: 
- Ngươi bị lừa!
Chó chết! Lục Diệp giận dữ, cuối cùng hiểu được vì sao trước mỗi lần gia hỏa này phóng thích thuật pháp cũng phải rống lớn rồi, hóa ra vì giờ phút này đánh phục bút, quả thật cực kỳ âm hiểm.

Hắn nhấc đao chém ra, Băng Lăng vỡ vụn, nhưng ngay sau lúc đó lại có từng cái Băng Lăng đánh tới, tiếng xé gió nghẹn ngào không thôi.

Đối phương tựa như không cần ngừng khi phóng thích thuật pháp, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì Lục Diệp sẽ hoài nghi có phải gia hỏa này vụng trộm thúc giục một tấm linh phù Băng hệ hay không.

Âm thanh đinh đinh đương đương vang lên, trường đao trong tay Lục Diệp múa may, đánh nát từng thanh từng thanh Băng Lăng, nếu không kịp chém vỡ cũng chỉ có thể dùng Ngự Thủ ngăn cản, gian khổ xông lên, trong khe núi bởi vì lượng lớn vụn băng sinh ra mà bắt đầu trở nên rét lạnh.

Trọn vẹn mười mấy hơi thở, Lục Diệp chỉ mới di động được ba bước! Từng đạo Băng Lăng bay lượn mà đến kia cuốn xung kích to lớn, ngăn cản hắn tiến lên.

Chỗ vách đá sau lưng La Kích, cái đầu nhỏ của Y Y bỗng nhiên ló ra, nhưng còn không chờ nàng có hành động, sau lưng gã dường như mọc ra mắt, đột nhiên quay đầu nhìn lại, đồng thời đưa tay điểm một cái, một đạo Kim Hồ Trảm chém tới Y Y.

Y Y kêu sợ hãi, tranh thủ thời gian lùi đầu về.

- Rống!
Hổ Phách gào thét, nó cho rằng Y Y nhận lấy tổn thương gì.

Một tiếng hổ gầm này rõ ràng có chút không giống bình thường, khi một tiếng này vang lên, Lục Diệp cảm thấy đầu mình bị người cầm chùy nhỏ đập một cái, mà La Kích đối diện thân hình lại càng lảo đảo một bước, kinh ngạc nói thầm một tiếng: 
- Dị thú?

Lúc trước gã gặp được Hổ Phách, thế nhưng lại không quá để ở trong lòng, cho tới giờ khắc này mới biết, con hổ trắng thần tuấn này dường như cũng có chút năng lực đặc biệt.

Nhưng không cho phép gã suy nghĩ nhiều, bởi vì ngay lúc gã bị tiếng rống của Hổ Phách quấy nhiễu, Lục Diệp đã thừa cơ lướt đến.

La Kích rống to: 
- Bạch Chước!
Đã dính phải một lần cho nên Lục Diệp sao lại trúng kế? Hắn chỉ hơi híp mắt lại, không quan tâm giết tới trước mặt.

Răng rắc răng rắc!
Băng vỡ vụn ở bốn phía bỗng nhiên bay qua bọc Lục Diệp lại, nhanh chóng ngưng kết, nhìn tư thế kia dường như muốn đông lạnh hắn ở bên trong.

Trong lúc nguy cấp, Lục Diệp buộc lòng phải lui lại mới đứng vững thân hình, giữa hắn và La Kích đã nhiều thêm một khối băng to lớn, nếu không phải hắn chạy nhanh thì khối băng này chắc chắn có thể bọc lấy hắn, một khi xuất hiện loại tình huống này, lấy thủ đoạn của La Kích thì Lục Diệp gần như chết chắc.

- Hô!
Mắt thấy Lục Diệp bị khối băng ngăn lại, La Kích thở dài một hơi.

Một trận chiến này kịch liệt vượt quá dự liệu của gã, vốn Cửu Tinh Tông mời gã tới xuất thủ đối phó Lục Diệp, gã cảm thấy đây chỉ là chuyện thuận tay mà làm, coi như đối phương xuất thân thế lực đứng đầu đi chăng nữa thì thực lực vẫn bày ở kia, một tu sĩ Linh Khê tam trọng tu hành công pháp bình thường, gã còn không quá để ở trong mắt.

Thật sự sau khi giao thủ thì gã mới phát hiện, tên tu sĩ cảnh giới tam trọng này có chút không giống những đối thủ tam trọng trước kia gã gặp phải.

.

Bình Luận (0)
Comment