Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 1002 - Chương 1002: Bí Thuật Mạnh Nhất Của Ngự Thú Lưu Phái 2

Chương 1002: Bí thuật mạnh nhất của Ngự Thú Lưu phái 2 Chương 1002: Bí thuật mạnh nhất của Ngự Thú Lưu phái 2

Nhuộm máu tăng lên không có khả năng không có hạn chế, đây dù sao cũng chỉ là một đạo linh văn, có thể cứng rắn nâng thực lực của mình lên hai tiểu cấp độ, đủ để chứng minh sự cường đại của đạo linh văn này, đương nhiên, điều này cùng với thời gian chiến đấu dài có liên quan.

Từ lúc tiến vào trận đồ chiến đấu đến nay, đã vượt qua thời gian một nén nhang, lúc này mới cho Huyết Nhiễm Linh văn tiếp tục phát huy tác dụng.

Giờ phút này ba người Lục Diệp liên thủ đã có tư cách thật sự ngang hàng với Hạ Binh, nhưng chuyện này còn lâu mới đủ...

Hạ Binh cảm thấy may mắn, may mà lúc trước mình chuyển công làm thủ, tiết kiệm rất nhiều khí lực, nếu không tình cảnh hiện tại khẳng định rất xấu hổ.

Thực lực của Lục Diệp tăng lên cũng không mang đến cho hắn kinh hoảng, hơn nữa hắn còn sợ hãi thán phục, cho tới bây giờ cũng không biết có thủ đoạn gì có thể làm cho thực lực của một tu sĩ tăng lên lớn như vậy.

Nhưng tăng lên lớn, cũng có nghĩa là trả giá lớn, Hạ Binh có thể phát giác được, thực lực của đối phương đã tăng lên tới cực hạn, không có dấu hiệu tăng lên nữa, cho nên hắn chỉ cần tiếp tục kiên trì, có lẽ ngay sau đó, binh tu kia sẽ ngã xuống.

Tiếng leng keng leng keng vang lên bên tai không dứt, bóng dáng Lục Diệp và Lý Bá Tiên đan xen qua lại, lại không thể lay động Hạ Binh.

Lý Bá Tiên thầm nghĩ không ổn, trước mắt tình cảnh bên mình nhìn như không tệ, kì thực lại vô cùng nguy hiểm.

Đối với Hạ Binh, bảy phần áp lực ở trên người Lục Diệp, một khi Lục Diệp không kiên trì nổi, đó chính là binh bại như núi đổ.

Nếu có thể tốc chiến tốc thắng, ngược lại không cần quá mức lo lắng, nhưng Hạ Binh là một tên cảnh giới tầng thứ bảy đem mình phòng thủ kín không kẽ hở, hiển nhiên là hạ quyết tâm phải kéo dài thời gian.

Nếu như trước khi Lục Diệp bại thế mà vẫn không giải quyết được đối thủ, vậy thì hôm nay nơi đây chính là nơi ba người bọn họ táng thân.

Hắn còn có một thức bí kiếm, nhưng đó là đòn sát thủ cuối cùng của hắn, một khi dùng ra, tất phải kiệt lực, trước khi không có cơ hội thích hợp, căn bản không thể động tới.

Lúc kịch chiến, hắn quay đầu nhìn về phía Lục Diệp, đập vào mắt hắn là Lý Bá Tiên đang nhướng mày.

Biểu cảm của Lục Diệp vẫn như cũ, không có vội vàng xao động, không có kinh hoảng, một đao một thức đều dùng hết toàn lực, phần trầm ổn tỉnh táo này đã lây nhiễm Lý Bá Tiên.

Đúng rồi, tiểu sư đệ còn có thể như vậy, hắn còn đang lo được lo mất cái gì chứ? So với tiểu sư đệ tu hành nhiều năm như vậy, chẳng lẽ về mặt tâm tính còn không bằng hắn sao? Cùng lắm thì chết trận tại đây, lại có làm sao?

Ý niệm trong đầu thông suốt, không còn tạp niệm.

Đồng thời hắn cũng không biết có phải mình sinh ra ảo giác hay không, trong khí tức của tiểu sư đệ chẳng biết tại sao lại trộn lẫn một chút cảm giác thú tính, xuất chiêu rõ ràng càng cuồng dã hơn so với lúc trước.

Vào lúc này, Lục Diệp đã lâm vào một loại cảm giác kỳ diệu.

Cảm giác đó không nói rõ được, nói không rõ, bởi vì đây là lần đầu hắn trải nghiệm được loại cảm giác này, theo kịch chiến, theo thời gian trôi qua, hắn cùng khí huyết hổ phách nằm trên vai mình không ngừng giao hòa, sau đó tạo thành một loại cộng minh kỳ lạ.

Loại cộng hưởng này chẳng những là khí huyết giao hòa, mà còn là linh lực của bản thân cùng yêu lực va chạm dung hợp.

Loại cộng minh này làm cho hắn chậm rãi sinh ra một loại ảo giác một bộ phận thân thể của mình, hơn nữa loại ảo giác này còn càng ngày càng chân thật...

Hắn lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

Không nghĩ tới ở thời điểm này đột phá, cũng có thể lý giải, dù sao chiến đấu thời gian dài như vậy, đã có đủ tích lũy, hơn nữa đối mặt lại là một đối thủ vừa vặn làm cho hắn có chỗ phát huy, không giống như lần trước, tại trong Vạn Thú Vực Bí Cảnh đụng phải đối thủ thực lực vượt xa hắn, khiến hắn căn bản không có không gian phát huy.

Con ngươi Lục Diệp trở nên sáng ngời, bởi vì hắn đã nhìn thấy hi vọng thắng lợi.

Xuất chiêu càng cuồng dã.

Không thể không nói, ở trong bí cảnh Vạn Thú Vực lấy được thú ấn chi pháp ở trong trận chiến này giúp đỡ rất lớn, từ sau khi có thú ấn này, cùng Hổ Phách ký kết mệnh nguyên chi thuật, trong chiến đấu cho dù không làm cái gì, chỉ ngồi xổm trên vai hắn cũng có thể cung cấp trợ giúp thật lớn cho hắn.

Giống như lần này, nếu như không có Hổ Phách, Lục Diệp đoán chừng bản thân mình đã sắp dầu hết đèn tắt, nhưng chính vì có Hổ Phách mới khiến hắn có thể kiên trì càng lâu, bởi vì mỗi một đao vung ra đều có thể mượn lực từ Hổ Phách bên kia, tiện đà giảm bớt gánh nặng mà bản thân cần phải gánh vác.

Mà theo quá trình chiến đấu, khí huyết bản thân hắn và Hổ Phách đang không ngừng giao hòa, tiếp theo lại để thú ấn chậm rãi phá kén thành bướm.

Như vậy xem ra, Huyết Nhiễm Linh Văn cùng Thú Ấn pháp là tuyệt phối.

Cùng Hổ Phách cộng minh càng thêm thâm thúy, thẳng đến một thời điểm nào đó, loại cộng hưởng này đã đến cực hạn, trong nháy mắt này, Lục Diệp rõ ràng phát hiện giữa mình và Hổ Phách có thêm một tầng liên hệ mật thiết không thể tách rời, Hổ Phách thật sự đã trở thành một bộ phận trong thân thể của hắn.

Dưới quần áo, Hổ Đầu Thú Ấn nơi ngực bộc phát ra ánh sáng, một cỗ lực hút huyền diệu từ đó truyền ra.

Dưới sức mạnh kia dẫn dắt, Hổ Phách chợt hóa thành một đạo lưu quang tràn vào trong thú ấn.

Linh lực tràn đầy từ chỗ thú ấn bộc phát, nhanh chóng chảy về phía cơ thể của Lục Diệp, bổ sung tiêu hao của bản thân hắn. Vốn đại chiến thời gian dài như vậy, hơn nữa còn là đại chiến dưới sự gia trì của Linh văn Huyết Nhiễm, Lục Diệp đã mệt mỏi không chịu nổi, nhưng sau khi cỗ linh lực tràn đầy này bộc phát, tất cả mỏi mệt đều bị quét sạch, cả người trong nháy mắt tràn đầy sức sống.

Rất nhiều vết thương biến mất không thấy gì nữa, tay phải đang run rẩy một lần nữa ổn định lại, ánh sáng màu đỏ quấn bên ngoài thân thể Lục Diệp cũng biến thành ánh sáng màu da cam.

Đó là màu máu và màu vàng giao hòa, màu máu là hào quang của khí huyết và linh lực của Lục Diệp, màu vàng là ánh sáng của yêu lực Hổ Phách.

Ở hai bên trán Lục Diệp ngưng tụ thành hình một đôi tai hổ, ngay cả phía sau hắn cũng có một cái đuôi hổ do Linh lực và khí huyết chi lực ngưng tụ mà thành, hơi hơi lay động, trông rất sống động.

Bí thuật mạnh nhất của Ngự Thú Lưu phái Vạn Thú Vực, Thú hóa!
Bình Luận (0)
Comment