Chương 1009: Lại một linh ký màu vàng.
Chương 1009: Lại một linh ký màu vàng.
“Thiên Cơ ban xuống bảo vệ, có thể duy trì liên tục mấy canh giờ?”
Lục Diệp nghe đến líu lưỡi.
“Ít nhất như thế, cụ thể có thể duy trì liên tục bao lâu, ta cũng không rõ ràng lắm, trước kia chỉ nghe nói, đây là lần đầu nhìn thấy vật thật.”
Phong Nguyệt Thiền cũng mở miệng nói: “Đây là vật thiên cơ ban tặng, ta chỉ nghe nói có người từng ở trong bí cảnh lấy được Kim Thân Lệnh, lại không biết trong khu săn bắn này cũng sẽ xuất hiện. Bất quá vừa là ban thưởng của Thiên Cơ, trong khu săn bắn có các loại cơ duyên, cũng có khả năng xuất hiện, nghĩ đến là có người đạt được Kim Thân Lệnh này, kết quả chưa kịp dùng, lại bị chúng ta chiếm được.
Nghe nàng nói như vậy, Lục Diệp lại nhớ tới một chi tiết nhỏ.
Vừa rồi khi đội tu sĩ Vạn Ma lĩnh kia phục kích, quả thật trong đó có một người muốn lấy thứ gì đó từ trong túi trữ vật ra, đáng tiếc còn chưa kịp đã bị Lục Diệp ẩn nấp bên cạnh hắn một đao tập sát.
Hiện tại xem ra, người nọ hẳn là muốn từ trong túi trữ vật đem Kim Thân lệnh ra, nếu không cái loại nguy cơ sinh tử này, đưa tay vào trong túi trữ vật làm cái gì?
“Tiểu sư đệ, vật này hiếm có, cẩn thận cất kỹ, thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ tính mạng.” Lý Bá Tiên dặn dò.
Một Kim Thân Lệnh chính là một đạo bình chướng bất tử, dù sao đó cũng là bảo vệ trời ban, không phải thủ đoạn bình thường có thể phá vỡ.
Mấy ngày trước trải qua lận đận, lại gặp phải cường giả tầng thứ chín, lại tử chiến với cảnh giới tầng bảy làm cho Lý Bá Tiên cho rằng vận thế tiểu sư đệ nhà mình xảy ra vấn đề gì, nhưng bây giờ xem ra, vận khí của tiểu sư đệ vẫn còn, Kim Thân Lệnh loại đồ vật hiếm lạ đều có được, đây sao có thể là vận khí bình thường.
“Vậy vật này phải sử dụng như thế nào?” Lục Diệp hỏi.
Lý Bá Tiên nói: “ Sử dụng linh lực rót vào trong đó là được.”
Ngược lại cũng đơn giản, Lục Diệp gật đầu, cẩn thận thu hồi Kim Thân Lệnh.
Loại đồ vật có thể bảo vệ tính mạng trong thời điểm nguy cơ này quả thật còn quý giá hơn bất cứ bảo vật nào, rất nhiều bảo vật mặc dù tốt, nhưng tính mạng của mình chung quy chỉ có một.
Tu chỉnh sơ qua, rồi lại tiếp tục hành động.
Hai ngày sau, Lục Diệp ẩn giấu thân hình, âm thầm ngủ đông.
Từ sau khi nhận được Kim Thân Lệnh kia, liền may mắn liên tục, hai ngày này thu hoạch không tệ, bây giờ Lục Diệp đã xếp hạng thứ ba trên Sát Lục Bảng, khoảng cách đệ nhất danh Đàm Thánh chỉ kém năm trăm điểm săn giết, dựa theo tốc độ như vậy, hẳn là không đến mấy ngày là có thể vượt qua.
Đương nhiên, trước mắt khu săn bắn mở ra đã qua nửa tháng, có thể trở về vị trí thứ nhất trước khi khu săn đóng hay không, còn chưa thể biết được.
Ở vị trí này đợi đại khái khoảng ba canh giờ, trong lúc đó ngược lại có một đội tu sĩ đi ngang qua, nhưng sau khi Lý Bá Tiên ra tay đánh lén, xác định đối phương là Hạo Thiên minh, cũng chỉ có thể từ bỏ.
Đang lúc buồn chán vô vị, chợt có dao động linh lực hung mãnh từ ngoài vài dặm truyền đến, Lục Diệp ngẩng đầu nhìn theo hướng ba động linh lực truyền đến, một cột sáng chói mắt đập vào mi mắt hắn.
Đây là...
Đây là động tĩnh lúc linh ký màu vàng đặc thù bùng nổ!
Từng được Thiên Cơ ban thưởng Linh ký màu vàng như vậy, ở trên tay Lục Diệp bộc phát trọn vẹn bốn lần, hắn đối với loại động tĩnh này tự nhiên quen thuộc.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy linh ký trên tay người khác bùng nổ, quả nhiên thanh thế kinh người.
Tuy nói mỗi một ngày đều sẽ có người được Thiên Cơ chọn trúng, ban xuống linh ký, nhưng phạm vi khu vực sân săn bắn rất lớn, nhóm người Lục Diệp lại nhiều người ôm cây đợi thỏ, cho nên phạm vi hoạt động cũng không tính là lớn, lúc trước khi những linh ký kia bộc phát, cách bọn họ rất xa, không thể nào phát hiện.
Nhưng không ngờ lần này lại cách gần như vậy.
Ý niệm trong đầu Lục Diệp chuyển động, rất nhanh tâm như nước lặng, hắn không có ý định tham gia náo nhiệt như vậy, mặc dù từng chiếm được chỗ tốt của loại linh ký màu vàng đặc thù kia, nhưng hôm nay linh ký bộc phát, tu sĩ gần đó khẳng định đều đi qua bên kia, tất nhiên sẽ có rất nhiều cường giả không thể địch lại, một Hạ Binh tầng thứ bảy đã để cho đám người mình tu dưỡng ba ngày, nếu thật sự trêu chọc mạnh hơn, căn bản không có cách nào kết thúc.
Kim Thân Lệnh cũng chỉ có thể bảo vệ một người mà thôi.
Thậm chí nếu như không phải sợ bại lộ hành tung, Lục Diệp càng muốn rời khỏi nơi thị phi này.
Khoảng cách mấy dặm, đối với Vân Hà cảnh tu sĩ mà nói, thật là quá gần, nhưng trước mắt vọng động cũng không phải là thượng sách, còn không bằng tiếp tục ẩn nấp.
Ngay khi hắn nghĩ như vậy, một bóng người đột nhiên in sâu vào trong tầm mắt, sắc mặt người nọ khẩn trương, giống như đang chạy trốn, bay qua vị trí cách mặt đất chỉ có bảy tám trượng, từ dao động linh lực trên người đối phương có thể thấy, người này là tu sĩ cảnh giới thứ sáu.
Người này vừa trốn, ngoài miệng không biết đang mắng chửi gì, biểu lộ thoạt nhìn cực kỳ phẫn uất.
Trong lòng Lục Diệp khẽ động, mơ hồ có chút phỏng đoán, đang muốn truyền tin cho Lý Bá Tiên, một đạo kiếm quang đã lướt ra, thân ảnh của Lý Bá Tiên lộ diện, đánh thẳng về phía tu sĩ cảnh giới thứ sáu kia.
Người này vốn đã rất khẩn trương, đột nhiên bị đánh lén, sắc mặt đại biến, vội vàng ngăn cản.
Trong lúc vội vã giao thủ, ấn ký chiến trường trên lưng Lý Bá Tiên và người tới tỏa ra hai màu.