Chương 102: Thiên Phú Thụ Hấp Thu Lực Lượng! Dự Đoán Chính Xác!
Chương 102: Thiên Phú Thụ Hấp Thu Lực Lượng! Dự Đoán Chính Xác!
Có thể nói, một đao cuối cùng của hắn trực tiếp đâm thủng đầu rắn, chính là vết thương trí mạng. Mặc dù giờ này con rắn kia đang vặn vẹo lăn lộn trên mặt đất, nhưng hiển nhiên nó không sống nổi nữa. Lại thêm trường đao vẫn còn kẹt trong miệng nó, theo động tác vặn vẹo kia, sẽ tạo nên càng nhiều thương tổn hơn.
Trên mặt đất đầy máu rắn bắn tung tóe, lại bị nhiệt độ cao bốc hơi, phát ra tiếng nổ xẹt xẹt.
Hổ lớn cũng bò dậy, lắc lư thân thể, trên bộ lông trắng như tuyết là một mảnh hỗn độn, từng đống vết thương bị đốt cháy, thoạt nhìn rất chật vật.
Từ khi hổ lớn phát động công kích đến bây giờ, trước sau cũng không quá mười mấy hơi thở đã phân xong thắng bại, sống chết đã quyết, nhưng trong thời gian cực ngắn này, hai bên giao thủ lại hung hiểm vô cùng.
Làm cho Lục Diệp cảm thấy bất ngờ chính là, lần phối hợp đầu tiên giữa hắn và hổ lớn lại kết thúc hoàn mỹ.
Nhất là lúc cuối cùng, sau khi Lục Diệp đâm ra một đao trí mạng kia, thân thể đã ngã ra phía sau. Tuy hắn làm vậy đã có thể tránh được ngọn lửa của đối phương, thế nhưng một kích húc văng của hổ lớn càng thêm đảm bảo an toàn cho hắn.
Một con Xà yêu như vậy… Lục Diệp thầm nghĩ nếu một mình hắn tới đây, chắc chắn sẽ xảy ra một hồi khổ chiến, nói không chừng, hắn còn phải vận dụng mấy tấm linh phù.
Nhưng khi phối hợp với hổ lớn, lại giết được nó chỉ trong chốc lát.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy, lúc trước mình đồng ý thỉnh cầu của Y Y cũng không phải chuyện xấu gì.
"Làm không tệ." Lục Diệp khẽ gật đầu với hổ lớn, cũng không tiếc khen ngợi bản thân một câu.
Hổ lớn “Ngao ô” một tiếng xem như đáp lại.
Mặc dù gia hỏa này không thể mở miệng nói chuyện, thực lực cũng không tính là cao, nhưng sau vài lần tiếp xúc, Lục Diệp lại phát hiện linh trí của nó cực cao, có thể hiểu được lời người khác nói. Chuyện này rất tốt.
Cuối cùng con rắn cũng nằm im bất động, Lục Diệp tiến lên đạp cho nó một cước, xác định nó đã chết đi.
Lúc ấy, hắn lại có chút khó xử nhìn trường đao bị kẹt trong miệng rắn, nó đã bị liệt diễm trong miệng rắn đốt đến đỏ bừng, chỉ sợ nếu cầm lên ngay, hắn sẽ bị lột một lớp da. Chỉ có thể chờ một chút.
Nhân lúc này, Lục Diệp đi tới phía trước cây Phá Chướng quả kia, cẩn thận hái hai trái Phá Chướng quả xuống, thu vào túi trữ vật.
Về phần cây này, Lục Diệp không có ý định bứng nó đi, kể cả khi muốn mang đi, nó cũng không sống được.
Ngay khi Lục Diệp chuẩn bị đi thu đao, bỗng nhiên tinh thần hoảng hốt một trận, có thứ gì đó đang rục rịch trong cơ thể hắn.
Loại cảm giác này khiến hắn không khỏi hồi tưởng lại chuyện gặp phải mấy tháng trước...
Hắn vội vàng nói: "Hổ Phách, ngươi đi ra ngoài trước, đợi lát nữa ta sẽ đi tìm các ngươi."
Hổ lớn gầm một tiếng, nâng móng vuốt vỗ vỗ lên con rắn lớn đã chết kia.
Lục Diệp lập tức hiểu ý: "Hiểu rồi, đây chính là thứ tốt, làm sao có thể bỏ lại được?”
Lúc này hổ lớn mới hài lòng rời đi, trước khi đi nó còn gặm lấy một khối huyết nhục vừa xé được trên người con rắn lớn.
Lục Diệp chờ bóng dáng hổ lớn biến mất, mới nhìn về phía cây Phá Chướng quả kia, cảm giác ngoe ngoe muốn động đó lại đến.
Hắn vội vàng tập trung tinh thần, nhưng khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là, lúc này trong tầm mắt không xuất hiện bóng dáng Thiên Phú thụ, trái lại ở trong Nguyên Linh khiếu lại có chút khác thường.
Hắn vội vàng nhắm mắt lại, cảm nhận thật kỹ.
Trong mơ hồ, dường như hắn thấy được tại Nguyên Linh khiếu của mình vừa xuất hiện một hư ảnh cây lớn, chính là Thiên Phú thụ.
Rễ Thiên Phú thụ sinh ra từng sợi dây, giống như tình cảnh ở trong mỏ quặng Tà Nguyệt cốc mấy tháng trước.
Những sợi rễ kia chui vào nơi nào đó không biết, ngay sau đó, một loại lực lượng màu đỏ rực bị hút ra theo rễ cây.
Theo lực lượng màu đỏ rực kia tràn vào, hắn đã nhìn thấy rõ ràng một mảnh lá Thiên Phú thụ bắt đầu nở rộ ánh lửa, tiếp theo bị thiêu đốt hừng hực.
Ngay sau đó là lá cây thứ hai...
Chờ đến mảnh lá thứ ba, lá cây kia chỉ nở rộ hào quang, nhưng không hề bị thiêu đốt.
Rễ cây chậm rãi biến mất vô tung, Lục Diệp mở mắt ra, mới phát hiện không biết từ lúc nào bàn tay của hắn đã đặt lên cây Phá Chướng quả kia.
Cây này đã hoàn toàn khô héo, trong động nóng rực dị thường cũng triệt để thay đổi, không còn chút khí tức nóng rực nào nữa.
Lục Diệp rơi vào trầm tư.
Hắn nhớ lại hoàn cảnh lần đầu tiên Thiên Phú thụ phát sinh biến hóa, khi đó hắn đang kiểm tra di vật của Dương quản sự, tìm được một khối khoáng thạch không biết tên.
Tiếp theo, Thiên Phú thụ sinh ra rễ cây đâm vào trong quáng thạch kia, kết quả là quáng thạch nứt ra, bên trong xuất hiện một đoàn hỏa diễm màu cam nhạt.
Thiên Phú thụ hấp thu lực lượng hỏa diễm nọ, một mảnh lá cây mang theo Phong Duệ linh văn hừng hực thiêu đốt.
Lúc này, hoàn cảnh càng thêm khó hiểu, không biết Thiên Phú thụ đã hấp thu lực lượng gì, mà khiến cho hai phiến lá trên thân cây thiêu đốt, phiến lá thứ ba cũng xuất hiện biến hóa rõ ràng.
Xem ra suy đoán thật lâu trước kia của hắn là đúng, Thiên Phú thụ cần hấp thu một ít hỏa diễm hoặc là lực lượng nóng rực, mới có thể xuất hiện biến hóa, kinh nghiệm vừa rồi đã chứng minh cho điều này.
Chắc chắn rằng dưới lòng đất của hang động này ẩn chứa năng lượng cần thiết cho Thiên Phú thụ, sau khi bị nó hấp thu, nơi này sẽ không còn nóng nữa.
Mà hoàn cảnh sinh hoạt của cây Phá Chướng quả đã bị phá hư, đương nhiên là nó cũng sẽ chết, thậm chí có thể nói rằng, bên trong cây này cũng ẩn chứa một ít lực lượng nóng rực, nhưng đã bị Thiên Phú thụ rút ra không còn rồi, làm sao còn có thể tiếp tục sống sót?
Trong hang động, Lục Diệp nhắm mắt lại, tĩnh tâm cảm thụ.
Đúng là Thiên Phú thụ ở trong Nguyên Linh khiếu của hắn, lúc hắn tập trung tinh thần, có thể "nhìn" thấy một màn này.
Điều này không giống trước kia, trước kia khi hắn đủ tập trung, Thiên Phú thụ sẽ xuất hiện trong tầm mắt của hắn, hiện ra trạng thái hư ảnh.
Có lẽ... Thiên Phú thụ vốn ở trong Nguyên Linh khiếu, chỉ là trước kia do hắn vẫn chưa khai khiếu, cho nên chỉ có thể nhìn thấy hư ảnh trong tầm mắt mà thôi?
Và sau khi hắn khai khiếu, đã có thể cảm nhận nó một cách trực quan hơn.