Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 1024 - Chương 1024: Đã Đến Cực Hạn Rồi! 2

Chương 1024: Đã đến cực hạn rồi! 2 Chương 1024: Đã đến cực hạn rồi! 2

“Kim Thân lệnh!” Khi binh tu dùng đao mở miệng, khóe mắt không nhịn được giật giật.

Ba người liên thủ công kích, hai tên cảnh giới tầng thứ chín, một tên cảnh giới tầng thứ tám thế mà cũng không phá vỡ được sự bảo vệ của kim quang kia, càng không tạo thành bất cứ tổn thương gì cho Lục Diệp, kim quang kia rốt cuộc là thứ gì, đã không cần nói cũng biết.

Trên đời này, ngoại trừ Kim Thân lệnh thì không có thứ gì có thể cung cấp che chở cường đại đến không giảng đạo lý như vậy, bởi vì đó là sự che chở của Thiên Cơ ban xuống, trước khi thời hạn không tới, đừng nói ba người Vân Hà cảnh bọn họ, dù là Thần Hải cảnh tới cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.

“Hắn dùng Kim Thân lệnh?” Pháp tu kia cũng kịp phản ứng, trong lòng co rút đau đớn.

Kim Thân Lệnh, vật quý giá cỡ nào, đó là một danh từ khác của tính mạng, rõ ràng đã bị một cảnh giới tầng thứ ba đạt được, hơn nữa còn dùng hết rồi!

Sớm biết trên tay Lục Nhất Diệp có đồ vật quý giá như thế hắn đã lựa chọn phương thức tập sát bí mật hơn, bảo đảm một kích mất mạng, hiện tại thì tốt rồi, đồ dùng đều dùng hết, đau lòng cũng không làm nên chuyện gì.

Tên gia hỏa này lấy đâu ra Kim Thân Lệnh, vận khí như thế nào lại tốt như vậy?

Lúc hai người nói chuyện, Lục Diệp đứng dậy, nhìn trái nhìn phải, trong lòng nổi lên chua xót.

Cuối cùng vẫn không thể chạy thoát.

“Đừng nghĩ trốn, ngươi không trốn thoát được đâu.” Pháp tu kia cảnh cáo hắn, có Kim Thân Lệnh bảo vệ, bọn hắn vĩnh viễn đừng mong làm Lục Diệp bị thương, cùng lắm chỉ có thể hạn chế hành động của hắn.

Bất quá Kim Thân Lệnh không có khả năng một mực che chở hắn, thứ này là có thời hạn, đợi thời hạn qua đi tự nhiên có thể chém giết đối phương.

Nói cách khác, ở trong mắt ba người bọn họ, Lục Nhất Diệp trước mắt chính là thịt cá trên thớt gỗ, trốn là không thể nào chạy thoát được, còn lại chỉ là vấn đề mổ xẻ khi nào.

“Không trốn.” Lục Diệp dứt khoát khoanh chân ngồi xuống, lại lấy ra một ít linh đan nuốt vào. Trên đường chạy trốn này, linh lực trong cơ thể tiêu hao quá lớn, mặc kệ tiếp theo phải đối mặt với cái gì, trước tiên bổ sung linh lực bản thân cũng không sai.

Thấy hắn như vậy, ba người Vạn Ma Lĩnh cũng không ngăn cản, mấu chốt là không ngăn cản được.

Thời gian trôi qua, ba người nhìn chằm chằm Lục Diệp không chớp mắt, dường như sợ hắn làm ra động tác nhỏ gì đó, nhưng Lục Diệp vẫn luôn ngồi xếp bằng tại chỗ, không nhúc nhích, chỉ yên lặng nuốt linh đan rồi luyện hóa.

Trong chốc lát đã nuốt gần mười hạt linh đan, ba người xem líu lưỡi không thôi.

Dưới tình huống bình thường các tu sĩ khôi phục bản thân, xác thực cần mượn hiệu quả linh đan, nhưng phần lớn là mượn linh thạch, bởi vì nếu như trong thời gian ngắn nuốt quá nhiều linh đan sẽ dẫn đến linh lực bản thân ứ trệ, ảnh hưởng đến thực lực bản thân, nghiêm trọng hơn chính là đan độc lắng đọng quá nhiều cần thời gian dài điều dưỡng khôi phục.

Chẳng qua nghĩ đến trước mắt Lục Diệp có thể mất mạng bất cứ lúc nào, đâu còn cố kỵ quá nhiều, cũng có thể hiểu được.

Bỗng nhiên, Lục Diệp mở mắt, nhìn qua ba người, mở miệng nói: “Các đại tông môn Vạn Ma lĩnh treo giải thưởng cho ta không ít, có lẽ ba vị cũng có thể hưởng cả đời, chúc mừng chúc mừng.”

Hắn bỗng nhiên nói ra lời khó hiểu như vậy, ba người Vạn Ma Lĩnh đều không có ý định tiếp lời, binh tu dùng đao kia càng lạnh lùng nhìn Lục Diệp, mặt lộ vẻ cảnh giác.

Lục Diệp lại nói tiếp: “Thế nhưng đáng tiếc, ý định treo thưởng chia đều của ba vị sợ là sẽ thất bại. Một lát sau, trên người ta sẽ có một tầng ánh sáng đỏ bộc phát, vị trí bị bại lộ, chắc hẳn sẽ có rất nhiều người tụ tập đến đây, nhiều thì không nói, hơn trăm người thì luôn có, đến lúc đó ai có thể chiếm đoạt tính mạng của ta, ai có thể độc chiếm phần thưởng, hoặc là các ngươi vẫn như cũ chia đều? Nhưng mà mặc dù treo thưởng nhiều người nhưng nếu như quá nhiều người, phân chia cho mỗi người, chắc hẳn cũng không có bao nhiêu.”

Lời này vừa ra, ba người đều nhướng mày.

Trên thực tế đây cũng là chuyện ba người bọn họ lo lắng, đừng nhìn ba người bọn họ một mực giữ im lặng, trên thực tế đều đang âm thầm giao lưu, vị trí của Lục Nhất Diệp nhất định sẽ bại lộ ra ngoài, trừ phi trước khi bại lộ, Kim Thân Lệnh mất đi hiệu quả.

Nhưng thứ Kim Thân Lệnh này kéo dài thời gian rất lâu, có trời mới biết lúc nào sẽ mất hiệu lực.

Mà theo như lời Lục Diệp nói, cũng là tình huống có khả năng nhất phát sinh tiếp theo.

“Ngươi muốn nói gì?” Pháp tu trầm giọng hỏi.

“Ba vị có thể đuổi theo ta là bản lĩnh của ba vị, chết ở trên tay ba vị, ta không hề oán hận, đây là các ngươi xứng đáng được, nhưng nếu như chết ở trên tay người khác vậy ta cũng có chút không cam lòng, cho nên ta cũng không muốn dẫn quá nhiều người đến đây.” Lục Diệp nói như vậy, rồi chuyển đề tài: “ Ta tinh thông trận đạo, nếu như ba vị cho phép, ta có thể bố trí ở chỗ này một tòa đại trận che lấp, hoặc có thể che giấu động tĩnh, như vậy, người khác sẽ không phát hiện được vị trí của ta.”

Tu sĩ cảnh giới tầng thứ tám nghe vậy vẻ mặt khẽ động: “Ngươi có lòng tốt như vậy?”

Lục Diệp thản nhiên nói: “Mặc dù tu vi Lục mỗ không cao nhưng cũng cuốn lên không ít sóng gió, chết thì chết đi, ta cũng không muốn có quá nhiều người nhìn thấy tử trạng của ta. Đương nhiên, tin hay không tùy các ngươi, có bố trí hay không thì tùy các ngươi.”

Binh tu dùng đao bỗng nhiên giương mắt nhìn về phía pháp tu kia: “Liễu huynh, ta nhớ ngươi đã từng tu hành trận đạo, có thể bố trí ra đại trận che giấu sao?”

Lục Diệp nghe được lời này, khóe mắt giật một cái.

Chỉ nghe pháp tu họ Liễu nói: “Có thể.”

Lục Diệp lập tức im lặng, kế hoạch đã bị ngâm nước nóng...

Hắn vốn nghĩ, nếu như ba người này nguyện ý để cho hắn bày trận, vậy hắn liền bố trí một tòa truyền tống trận đi ra, đến lúc đó trực tiếp ở dưới mí mắt đối phương truyền tống đi.

Lại không nghĩ pháp tu họ Liễu này cư nhiên kiêm tu trận đạo!

Thực sự là xui xẻo.
Bình Luận (0)
Comment