Chương 1033: Cung thỉnh Thiên Cơ
Chương 1033: Cung thỉnh Thiên Cơ
Lục Diệp như một con cá sắp chết, miệng thở hổn hển, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng.
Thật lâu sau mới khôi phục một chút khí lực.
Tầm mắt chuyển động, bốn phía là những khuôn mặt phẫn nộ lại kiêng kị của những Cửu tầng cảnh kia.
"Lục Nhất Diệp, ngươi thật đáng chết!"
Giọng nói của Ngụy Khuyết vang lên, nghiến răng nghiến lợi.
Lục Diệp theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy dáng dấp của hắn có chút chật vật, đầu tóc dường như bị lửa đốt, thoạt nhìn vô cùng buồn cười.
Ngụy Khuyết xui xẻo, bị dư âm của linh văn Hỏa Phượng Hoàng quét qua, mặc dù không bị thương, nhưng loại kinh hãi kia lại là thật sự, thầm nghĩ may mắn mình không ở trên con đường Hỏa Phượng Hoàng kia đi qua, nếu không bây giờ không chết cũng phải bị thương nặng.
Lục Diệp lại ho khan mấy tiếng mãnh liệt, cố gắng chống đỡ thân thể ngồi xếp bằng, máu tươi từ chỗ vết thương chảy ra dưới thân hắn hội tụ thành một mảnh đỏ thẫm.
Lục Diệp thản nhiên nhìn Ngụy Khuyết, nói: "Rất muốn giết ta?"
Ngụy Khuyết hừ lạnh: "Ngươi cảm thấy ngươi còn có thể sống?"
Lục Diệp không nói gì.
Ngụy Khuyết lại nói: "Hạo Thiên minh bên kia tựa hồ có chút cường giả ẩn núp ở bốn phía, muốn cứu ngươi, nhưng thế cục trước mắt, bọn họ dám tới sao? Ngươi chết chắc rồi, đừng ôm ảo tưởng gì nữa."
"Thật sao?"
Lục Diệp cúi đầu xuống, mái tóc dài trên trán dưới ánh mặt trời tạo thành một mảnh âm u, che khuất tầm mắt.
Hắn giơ tay điểm lên ấn ký chiến trường, truyền một tin tức cho Lý Bá Tiên: "Tứ sư huynh, không cần tới cứu ta, ta đi trước một bước, sau một tháng chúng ta gặp lại."
Ngoài hai mươi dặm, Lý Bá Tiên đang chú ý động tĩnh bên này lập tức nhận được tin tức này, sau khi điều tra, vẻ mặt trở nên kinh nghi.
Nếu như chỉ nhìn nửa câu đầu, tiểu sư đệ nhà mình đây là đã có tâm phải chết, nhưng lại thêm một câu cuối cùng, vậy thì không giống.
Sở dĩ hẹn một tháng sau gặp lại, là bởi hạn chế một tháng rời khỏi Vân Hà chiến trường, trong thời gian một tháng này, tu sĩ không có cách nào tiến vào Vân Hà chiến trường được nữa.
Quy củ thiên cơ này, không ai có thể thay đổi.
Cho nên ý tứ trong lời nói của Lục Diệp lộ ra rất rõ ràng, hắn muốn rời khỏi chiến trường Vân Hà.
"Tiểu sư đệ, ngươi có tính toán gì không?" Lý Bá Tiên vội vàng hỏi.
Rất nhanh, tin tức của Lục Diệp truyền đến: "Sư huynh, hạn chế của ta cho tới bây giờ cũng chỉ là khu vực săn bắn, bây giờ khu vực săn bắn đã đóng lại!"
Lý Bá Tiên hơi ngẩn ra, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, hắn vẫn luôn nhớ đến an nguy của Lục Diệp, vẫn luôn nghĩ biện pháp liên lạc nhân thủ muốn cứu Lục Diệp ra từ bên kia, dẫn đến bản thân có chút choáng váng.
Đúng rồi, cho tới nay, tiểu sư đệ nhà mình chỉ hạn chế khu vực săn bắn, bây giờ khu săn bắn đóng lại, ai có thể hạn chế được hắn?
Những tên Vạn Ma lĩnh kia chỉ cho rằng sau khi hiệu dụng của Kim Thân Lệnh biến mất là có thể tùy tiện chém giết Lục Diệp, lại không biết, không có hạn chế khu vực săn bắn này, nếu Lục Diệp muốn đi, bất cứ lúc nào cũng có thể đi.
Chẳng qua... Cái giá phải trả có hơi lớn! Hơn nữa loại phương pháp này cũng không phải ai cũng có thể bắt chước được.
Nhưng cho dù phải trả một cái giá lớn hơn nữa, so với tính mạng mà nói thì có đáng là gì?
Về phần nói Lục Diệp có vốn liếng kia hay không... Lý Bá Tiên không chút nghi ngờ về vốn liếng của tiểu sư đệ nhà mình, nếu ngay cả tiểu sư đệ nhà mình cũng không có vốn liếng như vậy, vậy toàn bộ chiến trường Vân Hà sẽ không còn người khác có được nữa.
Tiểu sư đệ nhà mình chính là loại đồ vật giá trị một hạt mười lăm vạn công huân đều một lần mua hai hạt cho hắn.
Trong cùng cấp độ tu sĩ, chỉ sợ có rất ít người có tư chất so với tiểu sư đệ nhà mình càng hùng hồn, hơn nữa, hắn vừa rồi còn nhất cử diệt sát nhiều tu sĩ Vạn Ma lĩnh như vậy, lại là gần vạn điểm công huân vào tay.
"Rút lui!"
Vừa nghĩ đến đây, Lý Bá Tiên lập tức gọi Phong Nguyệt Thiền một tiếng.
Phong Nguyệt Thiền kinh ngạc đến cực điểm: "Sư huynh, mặc kệ Lục sư đệ sao?"
"Tiểu sư đệ hắn tự có biện pháp thoát thân, không cần phải để ý tới hắn." Sự khẩn trương và lo lắng trong lòng Lý Phách Tiên biến mất sạch, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái tự tại nói không nên lời.
Phong Nguyệt Thiền kinh ngạc, nhưng rất nhanh, nàng giống như nhớ ra cái gì đó: "Lục sư đệ hắn muốn dùng phương pháp kia, rời khỏi chiến trường Vân Hà?"
Lý Bá Tiên gật đầu: "Chính là phương pháp đó!"
Phong Nguyệt Thiền cảm khái một tiếng: "Lục sư đệ thật giàu có, thảo nào tốc độ tu hành có thể nhanh như vậy."
Trong lúc hai người nói chuyện, nhanh chóng rời đi, đồng thời Lý Bá Tiên còn không quên đưa tin cho hắn mời mấy vị Cửu tầng cảnh trợ thủ, báo bọn họ không cần xuất thủ nữa.
Trên đất khô cằn kia, Lục Diệp liên hệ với Lý Bá Tiên xong, lại bắt đầu liên hệ với Hạ Thiển Thiển, hắn vẫn không biết Ngụy Khuyết tên gì, lại đến từ tông môn nào, nhưng chuyện này Hạ Thiển Thiển luôn biết đến.
Một lát sau, được Hạ Thiển Thiển trả lời.
Vân Dương Tông, Ngụy Khuyết!
Lục Diệp ngẩng đầu, nhìn hắn một cái thật sâu, bốn mắt đối mặt, Ngụy Khuyết nhướng mày, từ trong ánh mắt của Lục Diệp, gã thấy được một ít ý đồ không tốt. Thế nhưng trong thế cục trước mắt, gã cũng không kiêng kị gì Lục Diệp, theo tình huống hiện tại của Lục Diệp, chỉ sợ đứng lên cũng khó khăn, không có khả năng lại thúc giục thủ đoạn kinh thiên như trước kia.
"Chư vị đều muốn giết ta?" Lục Diệp nhìn quanh bốn phía.
Có người quát khẽ: "Nói nhảm cái gì, thời hạn Kim Thân Lệnh đến lúc đó là thời hạn chết của ngươi, tốt nhất ngươi nên cầu nguyện thời gian Kim Thân Lệnh có thể kéo dài lâu hơn một chút, như thế mới có thể để cho ngươi sống lâu thêm một chút."