Chương 104: Linh Văn Thứ Hai! Nếu Chút Nữa Ta Ngất Xỉu, Đừng Quá Để Ý!
Chương 104: Linh Văn Thứ Hai! Nếu Chút Nữa Ta Ngất Xỉu, Đừng Quá Để Ý!
Hắn vừa luyện tinh hóa khí vừa lấy bội đao của mình đi đến một bãi đất trống, cởi áo lộ ra thân hình cường tráng, bắt đầu chăm chú bổ chém từng đao từng đao.
Lúc trước khi Lục Diệp tranh đấu với tu sĩ trắng nõn kia, hắn đã ý thức được, bản thân đang rơi vào tình trạng nát bét trên phương diện kỹ xảo chiến đấu.
Hắn có thể cắn thuốc tăng lên tu vi, nhưng kỹ xảo chiến đấu lại không thể tăng lên nhờ cắn thuốc.
Hơn nữa trước mắt cũng không ai có thể chỉ điểm cho hắn, cuối cùng Lục Diệp nghĩ ra một biện pháp ngu ngốc, chính là không ngừng vung đao chém như vậy. Hắn không biết làm như vậy có hiệu quả hay không, nhưng đây là phương pháp duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra.
Về sau hắn nhất định sẽ gặp phải địch nhân càng ngày càng mạnh. Trong quá trình chiến đấu với người, thực lực tu vi và kỹ xảo chiến đấu là hai thứ không thể thiếu.
Dưới ánh trăng, thiếu niên chăm chú vung đao chém xuống, mồ hôi đầm đìa.
Cách đó không xa là hổ lớn tuyết trắng đang nằm ngáy o o, trên người quanh quẩn bạch quang, còn thiếu nữ áo choàng tóc đen hai tay ôm đầu gối, lẳng lặng nhìn theo…
Trăng tròn lơ lửng trên bầu trời làm bối cảnh, họa ý mông lung.
Khoảng hai canh giờ sau, Lục Diệp mới thu đao đi tới chỗ tối, lấy túi nước ra, thoáng rửa sạch một phen, mới mặc y phục vào, trở về dưới vách núi.
Hổ lớn đã sớm ngủ say, tiếng ngáy rung trời nhưng Y Y vẫn ngồi ở chỗ đó, hẳn là đang chờ hắn.
Nhưng khi nàng thấy được biểu cảm của Lục Diệp, lại lộ ra chút kỳ quái, bởi vì giờ phút này, dường như hắn vừa đưa ra một quyết định gian nan gì đó, vẻ mặt mang hàm ý ‘dù đối mặt với cả ngàn vạn người thì ta vẫn tiến tới.’
Nàng không nhịn được khẽ nghiêng đầu...
Lục Diệp khoanh chân ngồi xuống, suy nghĩ một chút lại dặn dò Y Y: "Nếu chút nữa ta ngất xỉu, đừng quá để ý."
"Hả?" Vẻ mặt Y Y đầy khó hiểu.
Lục Diệp không giải thích quá nhiều, lập tức nhắm mắt lại, đắm chìm tâm thần, lại một lần nữa "nhìn" thấy Thiên Phú thụ chiếm cứ trong Nguyên linh khiếu của mình.
Trên tán cây khổng lồ, có ba chiếc lá đang hừng hực cháy, mảnh lá thứ tư đã nở rộ nhưng không bị đốt cháy.
Trong mỏ quặng Tà Nguyệt cốc, Thiên Phú thụ của hắn xuất hiện mảnh lá cây thiêu đốt đầu tiên, mang theo một loại linh văn gọi là Phong Duệ, nếu không có linh văn này, tiếp sau hắn cũng không thể dễ dàng giết chết Chu Thành vốn đã trọng thương kia, cũng sẽ không một kiếm đâm thủng linh lực hộ thể của nam tử trắng nõn nọ, càng không thể làm Xà yêu trọng thương, cuối cùng chiến thắng.
Có thể nói ở những thời khắc mấu chốt, đạo linh văn này đều mang đến trợ giúp rất lớn cho Lục Diệp.
Trước mắt trên Thiên Phú thụ lại có hai mảnh lá cây đang thiêu đốt, tâm trạng hắn vừa thấp thỏm vừa chờ mong không biết chút nữa mình sẽ đạt được loại linh văn gì.
Lục Diệp chậm rãi tập trung lực chú ý, nhìn về phía một chiếc lá đang cháy đằng kia, nhưng giống như tình huống lần trước, một chiếc lá nhỏ nọ nhanh chóng phóng đại, trong chớp mắt đã tràn ngập tất cả tầm mắt và tư duy của hắn.
Cùng lúc, có vô số tin tức không thể khống chế tràn vào trong đầu hắn, Lục Diệp lại sinh ra một loại cảm giác có người cầm búa hung hăng đập vào đầu hắn một cái.
Lần trước hắn trực tiếp ngất xỉu.
Nhưng lần này mặc dù hắn vẫn có cảm giác trời đất quay cuồng, đau đớn khó nhịn, nhưng cuối cùng đã không ngất đi.
Có điều… Lục Diệp lại tình nguyện để mình ngất xỉu, bởi vì toàn bộ quá trình khiến hắn sinh ra một loại cảm giác sống không bằng chết, thật giống như có người bẻ đầu óc mình ra, mạnh mẽ nhét vào bên trong một ít thứ mà mình hoàn toàn không biết rồi ra sức khuấy đảo...
Hắn mở to mắt, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ đầy áp lực, hai tròng mắt đỏ như máu.
Y Y một mực chú ý đến hắn lập tức hoảng sợ, ngay cả hổ lớn đang ngủ say cũng bị biến cố này đánh thức. Nó gầm thét một tiếng, cảnh giác nhìn chung quanh, nhầm tưởng rằng bọn họ bị đánh lén.
Một lát sau, Lục Diệp mới dần dần bình phục lại, trong tầm mắt là một mảnh máu đỏ tươi, cả người đều ướt đẫm mồ hôi, Y Y và hổ lớn hoảng sợ đứng ở một bên, không biết nên làm gì.
Trên thực tế, dáng vẻ của Lục Diệp lúc này cực kỳ dữ tợn, hai mắt đỏ như máu, còn thêm hai bên huyệt thái dương có gân xanh phồng lên, dường như đang phải chịu đựng sự tra tấn kinh người.
Sau khi Lục Diệp thở dốc nặng nề một lúc, hắn mới khôi phục lại một chút, nói với hổ lớn và Y Y đang rất sốt ruột bên kia: "Không có việc gì đâu. ”
Sau đó, hắn nhắm mắt lại.
Đau khổ đã qua đi và đến lúc nhận được thành quả thắng lợi.
Y Y với hổ lớn liếc nhau, đều cảm thấy khó hiểu, nhưng dường như việc này có liên quan đến quá trình tu hành của Lục Diệp, hắn không nói, Y Y không dám hỏi, chỉ có thể cùng hổ lớn bảo vệ một bên.
Lúc này Lục Diệp đang dò xét đặc tính của đạo linh văn thứ hai.
Ngự Thủ!
Đây chính là tên của đạo linh văn thứ hai. Căn cứ theo cái tên này, đây hẳn là một đạo linh văn dùng để phòng hộ.
Lúc trước Lục Diệp cũng có một chút suy đoán, đạo linh văn thứ nhất thiên về công kích, vậy có lẽ đạo thứ hai sẽ thiên về phòng ngự, lúc này xem ra hắn đã đoán đúng.
Hắn mở mắt ra, hơi chuẩn bị một chút, bỗng nhiên trên bàn tay lóe ra một tầng linh quang mắt thường có thể thấy được, linh quang kia hóa thành một mặt tấm chắn hình tam giác, trên tấm chắn khắc đồ án đường vân loằng ngoằng phức tạp.
"Đây là... linh văn?" Y Y vẫn yên lặng chú ý tới hắn lập tức kinh hãi nói.
Mặc dù nàng mất đi rất nhiều trí nhớ, nhưng vẫn nhớ rõ một ít kiến thức thông thường trong Tu Hành giới, hơn nữa còn hiểu nhiều hơn Lục Diệp. Cho nên ngay lúc này, nàng đang hướng ánh mắt không sao tin nổi nhìn Lục Diệp dùng linh lực của bản thân xây dựng nên một đạo linh văn.
Phải biết rằng, thông thường tu sĩ cấp thấp như Lục Diệp đều lấy chuyện tăng lên tu vi của mình làm chủ, ngay cả thuật pháp cũng không có thời gian đi nghiên cứu học tập, chứ đừng nói tới thứ phức tạp như linh văn.
Đương nhiên một số thuật pháp cũng có thể làm linh văn hiện ra.