Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 1060 - Chương 1060: Thì Ra Là Cầm Thú... 2

Chương 1060: Thì ra là cầm thú... 2 Chương 1060: Thì ra là cầm thú... 2

Một tiếng “Soạt” vang lên, theo bàn tay ngọc ngà của Hoa Từ vung lên, một đạo thủy tiễn màu xanh biếc từ trong ao bay ra, chuẩn xác vô cùng đánh về phía vị trí Lục Diệp đang đứng.

Ta trốn sao? Hay là không trốn đây?

Trong nháy mắt này, nội tâm Lục Diệp vô cùng u sầu, trốn đi, có vẻ như hắn đang chột dạ, không trốn thì thôi, chắc chắn sẽ bại lộ.

Còn chưa kịp đưa ra chủ ý, thủy tiễn kia đã đánh vào trên ngực của hắn, không có tổn thương gì nhưng thủy tiễn lại bỗng nhiên hóa thành một đoàn sương mù màu xanh biếc bao phủ toàn thân Lục Diệp, ẩn nấp bị phá.

Sau đó Lục Diệp cũng cảm giác được trên Thiên Phú thụ của mình dấy lên mảng lớn sương mù xám...

“Nha...” Trong ao, Hoa Từ chỉ lộ ra đầu che miệng kinh hô: “Ta còn tưởng là con thú nhỏ gì, hóa ra là cầm thú a!”

Nàng một bộ rất khiếp sợ, trong miệng nhảy ra lời nói còn độc hơn cả nước hồ.

“Ngươi bớt đi!” Lục Diệp tức giận quát một tiếng: “Địa phương quỷ quái này ngoại trừ ta ra làm sao có thể vào được, ngươi đã sớm đoán được là ta, bớt phải giả vờ giả vịt đi.”

Từ thủy tiễn không có sát thương gì cũng có thể nhìn ra điểm này, Hoa Từ biết Lục Diệp bách độc bất xâm cho nên thủy tiễn kia trọng điểm ở độc mà không phải sát thương.

Đương nhiên, nếu như người đến không phải là Lục Diệp lúc này chỉ sợ cũng phải chờ chết.

Độc trong ao mãnh liệt hơn mấy lần độc mà Lục Diệp cảm nhận được trong Vạn Độc Lâm trước kia.

“Ta không biết, làm sao ta biết được.”

Hoa Từ hé miệng cười khẽ, đưa tay gánh nước ao, “Nhưng mà ngươi sao lại tới nơi này? Chiến trường Vân Hà không vui sao?”

“Vui vẻ, chơi vui quá.” Hành tung đã bại lộ, Lục Diệp dứt khoát đi ra phía trước, đến bên kia hồ ngồi xổm xuống, đưa tay múc một chút nước ao.

Khói xám trên Thiên Phú thụ càng bốc lên nhiều hơn...

Suy nghĩ đến nhiên liệu của Thiên Phú thụ mình dự trữ không nhiều lắm, Lục Diệp không dám tiếp tục chơi nữa, nếu không chắc chắn sẽ bị Hoa Từ bắt được.

“Xảy ra chút chuyện sau đó liền tới nơi này, thuận tiện tới đây thăm ngươi.”

“Thì ra chỉ là thuận tiện...” Vẻ mặt của Hoa Từ lập tức trở nên u oán, nếu để người không biết chuyện nhìn thấy chỉ sợ sẽ cho rằng Lục Diệp đã làm ra chuyện gì mà bội tình bạc nghĩa với nàng.

Trong lúc nàng nói chuyện, động tác trên tay cũng không ngừng, phần cổ thon dài, da thịt trắng nõn, còn có một chút mỹ miều như ẩn như hiện, dùng thần sắc giờ phút này, mái tóc ướt nhẹp cùng vẻ mặt ai oán của nàng, quả nhiên là động lòng người.

Nếu nói nàng không phải cố ý có đánh chết Lục Diệp cũng không tin.

“Đẹp không?” Hai gò má của Hoa Từ bay lên, dưới ánh mắt của Lục Diệp hơi cúi đầu, xấu hổ đáp lời.

“Ừm.”

“Muốn xem nhiều hơn không?”

Lục Diệp lập tức lấy lại tinh thần: “Có thể sao?”

Hoa Từ vẫn cúi đầu như trước, thanh âm nhỏ như ruồi muỗi: “Người khác đương nhiên không thể, chẳng qua là lời của ngươi... không có cái gọi.”

Nói như vậy, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lông mi thật dài run run, sau đó chậm rãi đứng lên, nước ao xanh biếc theo cổ trơn bóng của nàng trượt xuống, phác họa ra hình ảnh tốt đẹp nhất trên đời này.

Lục Diệp trừng tròng mắt như chuông đồng.

“Ha ha ha ha, ngươi là đồ đại ngốc!”

Đứng ở trong ao, Hoa Từ mặc quần áo cười nghiêng người về phía trước, hết sức trào phúng.

Lục Diệp thống khổ nhắm mắt lại, thứ mà hắn mong đợi đối với nữ nhân này thật sự là một tên rác rưởi!

Nhưng ai có thể nghĩ tới, nữ tử ngâm mình trong ao nước trong hoàn cảnh như vậy, rõ ràng còn ăn mặc kín mít!

Lục Diệp đứng lên, xoay người rời đi.

Hoa Từ ở phía sau thét to: “Này, ngươi đi đâu vậy?”

“Mắc mớ gì tới ngươi!”

Một trái tim chuẩn bị thưởng thức cảnh đẹp bị người nâng lên cao cao, sau đó hung hăng ngã trên mặt đất trở nên nát vụn, ta không cần mặt mũi sao?

Một lát sau, Hoa Từ trang điểm chỉnh tề xuất hiện trong căn nhà gỗ nhỏ, chỉ thấy Lục Diệp đang nằm trên một chiếc võng trong tiểu viện, đầu gối lên hai tay, chán đến chết nhìn bầu trời.

Hoa Từ mang theo một làn gió thơm đi đến bên người Lục Diệp, cúi người nhìn hắn: “Tức giận à?”

“Có cái gì mà tức giận.”Lục Diệp liếc mắt: “Đói bụng, đi làm chút gì đó.”

Thực sự mà nói, tuy rằng những thứ mà Hoa Từ làm không được tốt lắm nhưng bất kể là hương vị hay là hiệu dụng đều không tồi, đều là thứ đại bổ.

“Được!” Hoa Từ nói xong, thân hình vốn đang cúi xuống lại càng cúi thấp hơn.

Lục Diệp còn chưa lấy lại tinh thần, bỗng nhiên trán hắn bị nhẹ nhàng hôn lên một cái.

Còn không đợi nàng lui, Lục Diệp đã một phát bắt được cánh tay của nàng.

Hoa Từ không hiểu: “Làm gì?”

“Ngươi làm gì vậy?”

“Không phải ngươi tức giận sao? Xin lỗi ngươi a.” Nàng ra vẻ đương nhiên nói.

“Ta là tiểu hài tử sao? Muốn ngươi đích thân tới?” Lục Diệp lộ ra vẻ mặt phẫn uất, đây rõ ràng là phương thức an ủi tiểu hài tử.

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

Lục Diệp dời mắt xuống, nhìn chằm chằm đôi môi hồng nhuận phơn phớt của nàng.

Trong mắt Hoa Từ rõ ràng hiện lên một tia bối rối, hô hấp đều có chút dồn dập, nhưng mà rất nhanh nàng liền bày ra một bộ dáng không sao cả, cười mỉm bốn mắt nhìn Lục Diệp, một đôi mắt đẹp kia, rực rỡ như sao.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, hai người vẫn duy trì tư thế này không nhúc nhích.

Thật lâu sau, Lục Diệp mới buông nàng ra.

Hoa Từ nhảy một cái về sau, theo bản năng giễu cợt: “Đồ nhát gan!”

“Ngươi lăn lại đây!” Lục Diệp giận tím mặt.

“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Hoa Từ cười khẽ, chạy càng xa.

Tiếng ca dao êm ái lần nữa vang lên, tâm tình Hoa Từ rõ ràng càng thêm sung sướng, chỉ chốc lát sau, trong tiểu viện liền bay lên hương thơm của đồ ăn.
Bình Luận (0)
Comment