Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 1069 - Chương 1069: Vân Hà Cảnh Giới Tầng Bốn

Chương 1069: Vân Hà cảnh giới tầng bốn Chương 1069: Vân Hà cảnh giới tầng bốn

Lục Diệp không ngừng luyện tập, cánh tay phải không thể châm xuống, hắn liền châm cứu trong bắp đùi của mình, chỗ đùi che kín lỗ kim rồi đổi tới bụng dưới.

Thân thể của hắn cường đại, dạng tổn thương lỗ kim này đối với hắn mà nói không có ảnh hưởng gì, chỉ sau một đêm liền có thể châm xuống lần nữa.

Ngược lại bởi vì dược liệu màu tím kia làm cho cơ thể trở nên tím ngắt.

Kỹ nghệ của Lục Diệp dần dần lớn lên với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, cơ nguyên mà hắn có thể đâm ra cũng càng ngày càng nhiều.

Hai ngày sau, hắn đã có thể đâm ra một đạo linh văn chín đạo.

Loại linh văn này là linh văn đơn giản nhất, chỉ có chín đạo cơ nguyên xây dựng mà thành, bất quá mặc dù nó cũng là một đạo linh văn nhưng lại không có bất kỳ tác dụng đặc thù nào, cho nên bình thường đều để cho người bắt đầu học linh văn dùng để luyện tập.

Trước kia Lục Diệp đã từng luyện tập qua những thứ này, lần này là thay đổi phương thức thứ văn để luyện tập một chút, độ khó so với trước đó không thể nghi ngờ là lớn hơn nhiều.

Có kinh nghiệm lần đầu tiên thành công, bởi thế đối với Thứ Văn chi đạo có hiểu biết và cảm giác càng sâu hơn.

Theo thời gian trôi qua, Linh văn mà Lục Diệp có thể đâm xuống càng ngày càng phức tạp, không thể không nói, thứ văn quả thật có tiêu hao rất lớn đối với tâm trí.

Hôm nay hắn đâm xuống linh văn cũng chỉ là linh văn đơn giản nhất, đồ vật như linh văn hư không ước chừng hơn ba ngàn đạo cơ nguyên, muốn bỏ ra hơn ba ngàn châm, trong lúc đó không thể xuất hiện bất kỳ sai lầm cùng dừng lại, cần một mạch mà thành, tâm trí nếu không đủ cường đại căn bản là khó có thể kiên trì.

Trong nháy mắt, lại mấy ngày sau, trong thư phòng, theo một châm cuối cùng của Lục Diệp đâm xuống, trên cánh tay phải có một đạo thứ văn thành hình.

Đạo thứ văn này cũng không phải là linh văn chữ số, mà là linh văn sắc bén hắn lấy được từ trên Thiên Phú thụ lúc ban đầu.

Hình dạng của toàn bộ linh văn thoạt nhìn giống như một mũi tên.

Có thể thành công đâm hạ một đạo linh văn có tính thực dụng như vậy, không thể nghi ngờ Lục Diệp đã nhập môn trên thứ văn chi đạo, còn lại chính là không ngừng luyện tập, tích lũy kinh nghiệm.

Chẳng qua bởi vì đạo thứ văn này thuần túy là do nước thuốc đâm xuống, cho nên chỉ có bề ngoài, không phát huy được bất kỳ uy lực nào.

Nếu đổi thành thú huyết thích hợp để trộn lẫn dược liệu đâm xuống, đó mới thật sự là thứ văn. Nếu lại sử dụng linh lực rót vào trong đó, đạo linh văn này có thể phát huy ra linh văn sắc bén.

Lục Diệp thở dài một hơi, cho đến giờ phút này hắn mới cảm nhận được một tia mệt mỏi.

Từ khi vào Minh Tâm phong đến nay đã hơn nửa tháng, trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn không nghỉ ngơi, cho dù khí lực của hắn cường đại cũng có chút không kiên trì được.

Nên từ biệt Vân phu nhân rồi.

Đối với tu sĩ, tăng lên cảnh giới tu vi của bản thân mới là quan trọng nhất, Linh Văn chi đạo chỉ tô điểm trên con đường trở nên mạnh mẽ, Lục Diệp có Thiên Phú Thụ và nền tảng này, nhưng sẽ không vì vậy mà bỏ gốc lấy ngọn.

Lấy ra những quyển sách đã xem qua trong không gian trữ vật của mình, thả lại trên giá sách, lại từ đó tìm một ít sác mình chưa từng xem cất kỹ.

Lần này hắn lựa chọn sách phần lớn là về Thứ Văn chi đạo, đã theo Vân phu nhân học Thứ Văn chi đạo vậy sau này khi rảnh rỗi tự nhiên phải cố gắng nhiều hơn ở phương diện này.

Đi ra khỏi tàng thư phòng, gặp qua Vân phu nhân.

Biết được ý của hắn, Vân phu nhân cũng không giữ lại, chỉ là cuối cùng lại dạy cho hắn một ít kiến thức về thứ văn chi đạo, liền thả hắn rời đi.

Lục Diệp khom người hành lễ, bái tạ rồi đi qua.

Hơn nửa tháng không thấy ánh mặt trời, đứng dưới ánh mặt trời Lục Diệp không khỏi híp híp mắt.

Lục Diệp trở về Thúy Trúc phong tắm rửa một cái, thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó hắn ngủ một giấc thật sâu.

Tu vi đạt tới Vân Hà cảnh, yêu cầu đối với việc ngủ đã rất thấp, lúc các tu sĩ ngồi xuống tu hành thật ra chỉ là một trạng thái nửa nghỉ ngơi, chỉ cần hiệu suất tu hành đủ cao là có thể khiến tinh thần người ta sung mãn.

Bất quá loại chuyện ăn ngủ này chính là thiên tính của con người, điểm này cho dù tu vi cao hơn nữa cũng khó có thể xoá bỏ.

Lục Diệp bị liếm tỉnh.

Trợn mắt nhìn lại, đang thấy đầu của Hổ Phách ghé vào trước mặt mình, đầu lưỡi liếm liếm trên mặt hắn một cách vui vẻ.

Lục Diệp đưa tay đẩy nó ra, ngồi dậy.

Không biết đã ngủ bao lâu, mỏi mệt trên người đã sớm biến mất, xoa xoa mặt, khôi phục tinh thần.

Có mùi thơm của đồ ăn từ bên ngoài truyền đến, Lục Diệp tò mò đi ra, đã thấy trên bàn bên ngoài bày một bàn đồ ăn, còn bốc lên hơi nóng hừng hực, hiển nhiên là mới chuẩn bị chưa được bao lâu.

Cửa phòng bị đẩy ra, Y Y bưng một mâm thức ăn đi vào, nhìn thấy Lục Diệp vui mừng nói: “Ngươi tỉnh rồi.”

Lục Diệp lên tiếng, ngồi xuống bên cạnh bàn, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Có chút ngoài ý muốn: “Là ngươi làm?”

Y Y cười hì hì: “Nhị sư tỷ làm, ta đưa tới.”
Bình Luận (0)
Comment