Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 1071 - Chương 1071: Lại Vào Chiến Trường Vân Hà...

Chương 1071: Lại vào chiến trường Vân Hà... Chương 1071: Lại vào chiến trường Vân Hà...

Bản thân tu sĩ hao tốn công đức mời tới Thiên Cơ trụ, chỉ có chính mình và người được cho phép mới có thể sử dụng, những người khác không có cách nào sử dụng được thứ này.

Cho nên cây Thiên Cơ trụ trong khu săn bắn tuy có giá trị mười vạn công đức nhưng kết quả vẫn là một vật bị vứt bỏ.

Trước đó Lục Diệp còn chưa ước định địa điểm hội hợp với Lý Bá Tiên, thế nhưng hắn cảm giác, bọn họ hẳn là sẽ ở gần khu vực săn bắn chờ mình. Cho nên trầm ngâm một chút, Lục Diệp liền lựa chọn điểm sáng màu xanh kia.

Tầm nhìn biến ảo, thân thể cũng trở nên nhẹ nhàng.

Chỉ trong nháy mắt cả người đã biến mất trong Thiên Cơ điện.

Chiến trường Vân Hà, vị trí của khu vực săn bắn ban đầu, trước Thiên Cơ trụ, thân ảnh của Lục Diệp lộ ra, điều tra xung quanh trước.

Không có gì khác thường, hơn một tháng trước nơi này mặc dù vô cùng náo nhiệt nhưng thời gian sân săn đóng lại đã lâu như vậy, tự nhiên sẽ không có tu sĩ tiếp tục lưu lại nơi đây.

Chẳng qua phóng tầm mắt ra bốn phía, lờ mờ còn có thể nhìn thấy đủ loại dấu vết lưu lại sau trận đại chiến lúc trước, nhất là nơi Lục Diệp thi triển linh văn Hỏa Phượng Hoàng tàn phá bừa bãi kia, đất đai khô cằn trên mặt đất vẫn còn, biểu hiện ra tình hình khốc liệt ngày đó.

Lục Diệp đưa tay đặt trên ấn ký chiến trường, truyền ra một tin tức: “Tứ sư huynh, ta đã trở về!”

Rất nhanh đã được Lý Bá Tiên trả lời, Lục Diệp đoán không sai, Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền cũng không đi xa, bởi vì trước đó không có ước định địa điểm hội hợp cho nên hơn một tháng này, hai người bọn họ vẫn luôn ở vùng đất ngàn dặm gần đó rèn luyện, chỉ chờ Lục Diệp trở về.

Sau khi trao đổi đơn giản vài câu, Lục Diệp bàn bạc xong thì tới Thiên Cơ thương minh ở gần đó, sau đó hắn lại đưa tin cho Cự Giáp.

Một câu đơn giản và rõ ràng: “Vị trí!”

Trên một tòa linh phong nào đó, một thân ảnh cao lớn phảng phất như pho tượng ngồi ngay ngắn, trên người tràn đầy dấu vết phong sương lưu lại, chỗ đó hầu như bị lá rụng phủ kín.

Thân ảnh cao lớn không một tiếng hít thở, khí tức trên thân mờ nhạt đến cực điểm, thậm chí không còn bao nhiêu sức sống.

Cho dù có người đi ngang qua chỗ hắn, chỉ sợ cũng cho rằng đó là một người chết.

Ngồi ngay ngắn ở chỗ này gần hai tháng, cự giáp đã nhập một loại trạng thái yên lặng.

Trước đó nhận được tin tức Lục Diệp đưa tới bảo hắn đứng tại chỗ chờ, hắn liền ngoan ngoãn bất động ở chỗ này, cho đến tận bây giờ...

Thậm chí hắn còn không cảm nhận được thời gian trôi qua.

Đến khi ấn ký chiến trường có thay đổi cự giáp mới từ từ mở mắt, cúi đầu dò xét tin tức, lá rụng bay xuống, hai con phi điểu ngồi xổm trên đỉnh đầu hắn cũng vỗ cánh bay lên.

Cự giáp gãi gãi đầu, từ trên đỉnh đầu chộp xuống một cái tổ chim, dường như không đành lòng phá hư tổ chim này, suy nghĩ một chút, nó lại thả lên trên đầu mình.

Lục Diệp bảo hắn báo ra vị trí hiện tại của mình, mặc dù cự giáp có chút nghi hoặc nhưng vẫn báo ra vị trí hiện tại của mình.

Bên kia, Lục Diệp nhìn tin tức của cự giáp vô cùng ngạc nhiên, bởi vì vị trí mà hắn báo ra giống như đúc vị trí mà hắn đưa ra trước gần hai tháng trước.

“Ngươi vẫn luôn chờ?”

“Keng!”

“Tiếp tục ở đó chờ ta.”

“Ồ.”

Kết thúc đưa tin với Lục Diệp, lúc này cự giáp mới mơ hồ phát giác bốn phía xung quanh có chút khác thường, quay đầu nhìn lại chỉ thấy bốn phương tám hướng có nhiều con sói hình thể to lớn, hoặc ngồi hoặc đứng, từng đôi mắt thú bình tĩnh nhìn hắn.

Số lượng sói không ít, ít nhất cũng có trên trăm con.

Đổi lại là bất kỳ một tu sĩ nào gặp phải loại chuyện này chỉ sợ đều sẽ kinh hãi, cự giáp lại chỉ sửng sốt một chút, bởi vì hắn không nhìn ra ác ý gì trong mắt đám sói này, mà là sự kinh ngạc cùng hiếu kỳ, những con soi này giống như không nghĩ tới cự giáp lại còn sống!

Dù sao cũng đã gần 2 tháng rồi cự giáp không hề động đậy, hô hấp cũng không lộ ra, tất cả đều coi hắn là một vật chết.

Quan sát một lát, cự giáp lại nhắm mắt lại, rất nhanh lại tiến vào trạng thái yên lặng kỳ lạ.

Bị một bầy sói như vậy bao vây hắn cũng không có cảm giác nguy hiểm gì, ở trong lý niệm của hắn, đối phương không đối với mình sinh ra ác ý, vậy thì không có quan hệ.

Huống chi, cho dù đàn sói thật sự muốn vây công hắn, hắn cũng không phải không có khả năng tự bảo vệ mình.

Mắt thấy cự giáp lần nữa yên lặng, đàn sói hơi rối loạn cũng bình phục lại, không bao lâu, một con sói tiến đến trước mặt cự giáp, cẩn thận ngửi ngửi, dường như muốn xác định gia hỏa trước mặt này rốt cuộc là chết hay là sống...

Cuối cùng không hiểu ra sao mà đi ra.

Màn đêm buông xuống, trăng sáng sao thưa.

Ánh trăng bao phủ, trên người cự giáp đang yên lặng bỗng nhiên nổi lên ánh sáng màu trắng sữa, ánh sáng kia tựa như cộng minh kỳ lạ với Nguyệt Hoa trên bầu trời, dẫn dắt ánh trăng trút xuống.

Phóng mắt nhìn lại, trên một tòa linh phong to như vậy, nguyệt hoa phun trào không ngừng, toàn bộ linh phong đều đắm chìm trong ánh sáng màu trắng, để cho linh phong này đều lộ ra không gì sánh được.

Cự giáp có thể dùng Nguyệt Hoa tu hành, điểm này Lục Diệp đã sớm biết được, Hổ Phách từng đi theo cự giáp tu hành như vậy, theo quan sát, Hổ Phách được lợi không nhỏ, nhưng đáng tiếc chính là từ sau khi tách ra khỏi Linh Khê chiến trường, đến nay không thể gặp lại.

Sở dĩ một bầy sói này bị hấp dẫn tới đây cũng là bởi vì mỗi khi đêm đến, trên Linh Phong sinh ra dị tượng, Hổ Phách có thể đi theo cự giáp cùng nhau tu hành được lợi, bầy sói tự nhiên cũng có thể.
Bình Luận (0)
Comment