Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 108 - Chương 108: Hai Người Xui Xẻo Vẫn Tốt Hơn Một Mình Ta Xui Xẻo

Chương 108: Hai Người Xui Xẻo Vẫn Tốt Hơn Một Mình Ta Xui Xẻo Chương 108: Hai Người Xui Xẻo Vẫn Tốt Hơn Một Mình Ta Xui Xẻo

Uẩn Linh đan trong túi tạm thời đủ cho hắn dùng đến cảnh giới Linh Khê tam tầng, không cần phải tiếp tục tích góp.

Về phần giữ lại linh thạch... Là bởi vì hắn muốn tích góp một khoản linh thạch lớn, chúng sẽ có tác dụng khác.

Lục Diệp vừa ra khỏi Thiên Cơ Thương Minh, đã thấy một nam tu xấu xí đi ra nghênh đón. Người này nở nụ cười, chào hỏi: "Xin chào vị đạo hữu này!"

Lục Diệp nhíu mày nhìn gã, hổ lớn bên cạnh lập tức tiến lên một bước, phát ra một tiếng gầm nhẹ uy hiếp.

Nụ cười trên mặt nam tu kia lập tức có chút cứng đờ, gã không ngừng lui về phía sau hai bước: "Đạo hữu bớt giận, tại hạ không có ác ý, chỉ có một cọc mua bán muốn trao đổi với đạo hữu."

Lục Diệp nhìn linh quang trên người đối phương, xác định gã chỉ là cảnh giới Linh Khê nhị tầng, hơn nữa độ tinh khiết của linh quang ở dưới mức trung bình, có thể thấy được thực lực của người này cũng không ra gì.

Nam tu kia thấy cả Lục Diệp và hổ lớn đều nhìn chằm chằm vào mình, da đầu hơi tê dại, miễn cưỡng cười nói: "Thật sự chỉ là bàn chuyện làm ăn thôi.

"Nhường đường!" Lục Diệp thản nhiên lên tiếng, bàn tay vẫn đặt lên chuôi đao bên hông, sau đó dẫn hổ lớn đi thẳng tới.

Người nọ vội vàng tránh né, nhưng không tắt hy vọng, có lẽ do gã cảm thấy Lục Diệp không thể làm gì gã ở chỗ này, liền đuổi theo hắn nói: "Đạo hữu, trong tay ta có một bộ công pháp phụ trợ tu hành, nếu dùng thì hiệu suất tu hành sẽ tăng lên ít nhất gấp đôi, thực sự phù hợp với người có tu vi như đạo hữu sử dụng, không biết đạo hữu có hứng thú hay không?"

Công pháp phụ trợ giúp hiệu suất tăng gấp đôi! Đây rõ ràng là đang nói bậy.

Nếu thật sự có công pháp như vậy thì nó nhất định sẽ là bí điển tuyệt đối không truyền ra ngoài, dù là những đại tông môn đứng đầu kia cũng coi như trân bảo, và đương nhiên là sẽ có giá trị thật lớn, cần gì phải chào hàng bốn phía như người này?

Lục Diệp nhìn bộ dáng nam tu ấy, liền biết gã cũng không phải cố ý tới tìm mình, mà chỉ ngồi xổm ở bên ngoài Thương Minh, lựa chọn mục tiêu ngẫu nhiên thôi.

Và hắn lại vừa lúc bị gã nhìn thấy.

"Không có hứng thú." Lục Diệp không muốn dây dưa nhiều với gã.

Nhưng không ngờ người nọ vẫn đuổi theo không rời, còn không ngừng giới thiệu chỗ kỳ diệu của công pháp kia cho hắn, nào là tu hành đơn giản, nào là có khả năng tương thích cực mạnh cùng các loại công pháp cấp thấp, bất cứ kẻ nào cũng có thể dễ dàng bắt đầu, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt nghiêm trang nói: "Nếu đạo hữu không tin, tại hạ có thể mời Thiên Cơ thệ, những lời đã nói kia là thật, tuyệt đối sẽ không lừa gạt đạo hữu.”

Lục Diệp dừng bước, nhíu mày nhìn gã.

Hắn đã từng mời Thiên Cơ thệ, cho nên biết loại lời thề mời Thiên Cơ chứng kiến này không phải là nói đùa.

Hắn không kìm được có chút nghi hoặc tự hỏi. Trên đời này thật sự có công pháp lợi hại như vậy? Tăng hiệu quả tu hành của một người lên gấp ba lần, đây là khái niệm gì?

Nam tu kia thấy Lục Diệp đã động tâm, lập tức đưa tay ra hiệu: "Bên này nhiều người phức tạp, không tiện nói nhiều, mời đạo hữu đi bên này.”

Lục Diệp suy nghĩ một chút, cũng đi theo gã nam tu kia đến một nơi vắng người.

"Ngươi thề đi!" Lục Diệp đi thẳng vào chủ đề.

Lời đã đến bên miệng, nam tử kia lại phải nuốt trở về, sau đó bật cười nói: "Được, nhưng nếu tại hạ đã thề, ngươi cũng phải mua.”

"Giá cả hợp lý đương nhiên ta sẽ mua."

Nam tu khẽ gật đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nghiêm giọng nói: "Tán tu Trần Hòa cung thỉnh Thiên Cơ chứng kiến, những câu nói vừa rồi là thật, nếu có nửa câu giả dối sẽ khiến ta chịu hết cực hình nhân gian mà chết!"

Trong bóng tối có một luồng lực lượng vô hình giáng xuống, rơi vào mu bàn tay nam tu tên là Trần Hòa này, hiển nhiên nơi đó là ấn ký chiến trường của gã.

Lục Diệp lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, vì bán đi công pháp kia mà Trần Hòa này đã liều mạng rồi, cũng dám phát ra loại thề độc như vậy.

"Lấy hàng ra xem thử." Lục Diệp nói.

Trần Hòa lắc đầu: "Đạo hữu nói đùa, công pháp kia đơn giản rõ ràng, nếu cho đạo hữu nhìn, lập tức có thể ghi nhớ ở trong lòng, cần gì phải mua nữa?"

"Thế ngươi bán bao nhiêu?"

"Ba mươi khối linh thạch!" Gã báo giá.

Lục Diệp xoay người rời đi.

Dù hắn không biết rốt cuộc là công pháp kia như thế nào, thậm chí vì bán nó mà Trần Hòa này còn sẵn lòng mời Thiên Cơ thệ, nhưng hắn có thể khẳng định rằng bên trong công pháp này nhất định có một chút mờ ám, bằng không đừng nói là ba mươi khối linh thạch, dù là ba ngàn khối cũng bán được.

"Đạo hữu xin dừng bước, chuyện làm ăn chính là ngồi trên đất ra giá, rơi xuống đất trả tiền mà. Ngươi không thử trả giá đã xoay người rời đi như vậy sao? Làm người phải có chút tín nhiệm chứ?" Trần Hòa vội vàng giữ chặt Lục Diệp lại, tận tình khuyên bảo.

"Ba khối!" Lục Diệp biết nghe lời phải, liền thử ra một cái giá.

"Đã xong!" Trần Hòa lấy ra một viên ngọc giản, vỗ vào lòng bàn tay hắn.

Khóe mắt Lục Diệp co rút lại.

"Đạo hữu, ta đã mời Thiên Cơ thệ, vừa rồi ngươi cũng nói giá cả thích hợp sẽ mua, mà cái giá ba khối linh thạch này do chính ngươi tự đưa ra, đạo hữu cũng không thể lật lọng chứ?"

Lục Diệp không nói nên lời, cuối cùng đành phải lấy ra ba khối linh thạch giao cho đối phương. Trần Hòa nhận được linh thạch, lập tức vui vẻ rời đi.

Lục Diệp cầm ngọc giản kia lên, còn chưa kịp kiểm tra nội dung bên trong, đã có một người cười ha hả đi tới, chế nhạo: "Bị lừa rồi?"

Lục Diệp giương mắt nhìn đối phương, người nọ nhún nhún vai: "Ta cũng bị hắn lừa gạt, công pháp kia vốn không có tác dụng gì."

Lục Diệp hiểu ý: "Vừa rồi ngươi vẫn luôn quan sát?"

Người nọ cười nói: "Hai người xui xẻo vẫn tốt hơn một mình ta xui xẻo, ngươi nói xem có đúng hay không? Lần này trong lòng ta đã dễ chịu hơn nhiều rồi." Gã nói xong còn nháy nháy mắt với Lục Diệp.

Lục Diệp thản nhiên nói: "Nếu ta là ngươi, sẽ đi đoạt mối làm ăn với hắn, hắn có thể bán ra công pháp kia, chẳng lẽ ngươi không thể? So với trơ mắt nhìn người khác bị lừa, còn không bằng chính bản thân mình đi lừa gạt linh thạch, nói không chừng còn có thể kiếm được một khoản."

Người nọ nghe lời nói của Lục Diệp xong, lập tức rơi vào trầm tư, một hồi lâu mới vỗ đùi nói: "Ngươi nói có lý!"

Lúc Lục Diệp ngẩng đầu lên, trước mặt đã không còn bóng dáng gã nữa.
Bình Luận (0)
Comment