Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 1086 - Chương 1086: “ Linh Địa Cấp Giáp!” 2

Chương 1086: “ Linh địa cấp Giáp!” 2 Chương 1086: “ Linh địa cấp Giáp!” 2

Y Y và Phong Nguyệt Thiền thì bắt tay vào bố trí mấy căn nhà gỗ, trong một thời gian rất dài, tất cả mọi người đều sẽ phải sống ở chỗ này, ở thoải mái một chút, tâm trạng cũng có thể vui vẻ hơn, Lý Bá Tiên và Cự Giáp ở một bên làm trợ thủ nhưng rất nhanh, hai người đã bị đá ra ngoài

Bất đắc dĩ nhìn nhau, Lý Bá Tiên chỉ có thể tìm Lục Diệp để hỗ trợ hắn, về phần Cự Giáp thì đặt mông ngồi ở bên cạnh linh tuyền, an tâm tu hành.

Màn đêm buông xuống, đống lửa một lần nữa được đốt lên, trên bầu trời ánh trăng sáng treo cao, trong phong cảnh như vẽ của sơn cốc, tiếng hoan hô cười nói vàng lên, mùi rượu thịt thơm ngát.

Đợi đến sau nửa đêm, Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền rốt cuộc có thể nhìn thấy được dị tượng khi tu hành, nhất thời kinh ngạc như gặp được tiên .

Nhất là khi hắn tu hành, toàn bộ bầy sói cũng cùng hấp thụ vào sức mạnh của ánh trăng, khung cảnh kia nhìn qua trông cực kỳ tráng lệ.

Cũng may Lục Diệp sớm đã bố trí đại trận che lấp xung quanh, cho nên mặc dù dị tượng rất rộng nhưng chỉ cần khoảng cách không quá gần thì sẽ không sợ bị người ngoài hoặc là yêu thú phát hiện.

Mấy ngày sau, Lục Diệp đã bố trí một lượng lớn trận pháp trong toàn bộ linh địa, linh khí trong linh địa cũng đã hoàn toàn ổn định lại.

So với linh địa Bính cấp mà trước kia Lục Diệp và Thẩm Miêu Miêu chiếm được thì linh địa này có linh khí phải gấp hơn mười lần linh địa trước kia, linh khí trời đất thuần khiết nồng đậm kia gần như hóa thành sương mù, cả ngày bao phủ trong linh địa, cho dù không chủ động tu hành mà chỉ là quanh năm sinh sống ở chỗ này thì tu vi cũng có thể không ngừng tăng lên.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được linh địa cấp Giáp có thể mang đến trợ giúp khổng lồ đến cỡ nào cho tu sĩ, chẳng trách tu sĩ Vân Hà cảnh lại cực kỳ khát vọng điều này.

Có thể có một chỗ linh địa như vậy, thời gian tu sĩ tu hành ở Vân Hà cảnh tối thiểu phải rút ngắn gấp đôi.

Mấy ngày nay, Y Y và Hổ Phách đã đồng loạt đột phá đạt tới trình độ cảnh giới thứ ba.

Lúc trước bọn họ chỉ thiếu một chút, những ngày này đã đủ để cho bọn họ đột phá bản thân.

Trải qua mấy ngày náo nhiệt và mới lạ ban đầu, cuộc sống dần dần trở nên bình thản.

Cuộc sống của tu sĩ chính là như thế, cho tới bây giờ đều lấy việc tăng tu vi làm mục tiêu, trong mấy người này, người tu hành khổ cực nhất chính là Cự Giáp.

Ban ngày hắn ở trong phòng của mình hấp thụ linh khí trời đất tu hành, đến ban đêm có ánh trăng thì liền đi ra khỏi phòng, ở ngoài tu hành, nếu không có ánh trăng vậy thì hắn có thể ở trong phòng nghỉ ngơi vài ngày.

Lục Diệp còn cho hắn một mảnh vảy rồng, trong vảy rồng ẩn chứa khí huyết, có tác dụng rất lớn với thể tu như Cự Giáp.

Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền cũng cực kỳ quý trọng hoàn cảnh tu hành trước mắt, đều đang nỗ lực tăng tu vi của bản thân.

So ra mà nói, Lục Diệp lại trở thành người nhàn rỗi nhất.

Hắn tu hành chưa bao giờ cần quá phí tâm, mấy trăm viên linh đan hỗ trợ bản thân, chỉ cần thân ở trong linh địa, linh khí nồng đậm kia sẽ không ngừng chui vào trong cơ thể hắn, lại thỉnh thoảng nuốt vào một chút linh đan, thể tích linh lực của bản thân mỗi một ngày đều đang tăng lên.

Lúc tu hành hắn đều cầm quyển sách nghiên cứu.

Sách mang ra từ chỗ Vân phu nhân, còn có tâm đắc tu hành đao thuật lấy được từ Cuồng Đao Môn đều là thứ hắn đọc để giết thời gian.

Có lẽ là bởi vì Lục Diệp rảnh rỗi nhất cho nên đoạn thời gian gần đây hắn ở chung với bầy sói cũng không tệ, thậm chí có vài con sói đã quen thuộc với hắn, thỉnh thoảng khi Lục Diệp cầm sách nghiên cứu sẽ xuất hiện cảnh tượng một con sói ghé sát đầu tới xem.

Bầy sói cứ cách mấy ngày lại tách ra một đám ra ngoài săn bắn, đây là bản năng sinh tồn của yêu thú.

Sau khi thân quen với mấy con sói kia, mỗi khi chúng nó đi săn trở về, Lục Diệp đều có thể lấy một chút máu cùng thịt yêu thú từ chỗ chúng nó.

Ngày bình thường hắn ngoại trừ đọc sách tu hành cùng tu hành đao thuật ra thì việc làm nhiều nhất chính là luyện tập thứ văn trên người mình.

Mấy ngày nay, kĩ năng của hắn về Thứ Văn lại tăng lên, nhưng cho tới nay vẫn chỉ giới hạn ở trình độ luyện tập trên người mình, bởi vì không có đối tượng thích hợp nào để cho hắn luyện tập.

Vào một ngày hắn đang luyện tập thứ văn trên người, một cái đầu lớn bỗng nhiên lại gần, hiếu kỳ quan sát.

Lục Diệp ngẩng đầu, đối mặt với một đôi mắt sói.

Đây là một trong mấy con sói quen thuộc nhất với hắn, trên trán có một khối lông màu xanh, nhìn qua như là một đóa hoa xanh nở rộ.

Bốn mắt nhìn nhau, Lục Diệp không để ý tới nó, tiếp tục chuyên tâm luyện tập thứ văn.

Bất quá rất nhanh hắn liền ngừng động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn con sói trước mắt...

Ý niệm trong đầu xoẹt qua.

Hình như đây là một đối tượng luyện tập thứ văn không tệ?

Lúc trước hắn một mực không cân nhắc đến lựa chọn này, chủ yếu là đâm thứ văn trên người yêu thú thì cần phải có đầy đủ tín nhiệm lẫn nhau, nếu không đủ tín nhiệm, Lục Diệp đâm châm xuống rất có khả năng sẽ bị yêu thú công kích, đến lúc đó được không bù được mất.

Nhưng trước mắt mọi người đã quen thuộc, có lẽ có thể thử một chút?

Vừa nghĩ đến đây, Lục Diệp vội vàng hô một tiếng: “Hồ Phách!”

Hổ Phách đang lười biếng phơi nắng cách đó không xa vội vàng đứng dậy vui vẻ đi tới, nhảy lên vai Lục Diệp.

Lục Diệp đưa tay dựng lên một đạo linh văn sắc bén, chỉ một thoáng, toàn bộ bàn tay đều toả ra ánh sáng.

Con sói lui về sau một bước, rõ ràng là cảm nhận được khí tức kia.

“ Hỏi nó một chút, muốn bản lĩnh như vậy sao?”

Hổ Phách lập tức hiểu ra ý định của Lục Diệp, lập tức trao đổi với con sói trước mặt.

Con sói thỉnh thoảng nhìn bàn tay Lục Diệp, trong đồng tử rõ ràng có chút động tâm.

“Nói với nó, chỉ cần để cho ta đâm vài châm thì nó sẽ có bản lĩnh như vậy, có thể làm cho móng vuốt của nó trở nên sắc bén hơn!” Lục Diệp rèn sắt khi còn nóng.

Hổ Phách tiếp tục truyền đạt ý của Lục Diệp.

Quả nhiên con sói đã động tâm, tiến lên hai bước, cúi đầu xuống mặc cho Lục Diệp làm ra hành động gì.
Bình Luận (0)
Comment