Chương 1090: Trùng hợp như vậy! 2
Chương 1090: Trùng hợp như vậy! 2
Cho dù không thấy rõ khuôn mặt Lục Diệp nhưng chỉ nhìn thấy Bàn Sơn Đao trong tay, phụ nhân kia đã suy đoán ra một vài thứ.
“Thăng thượng phẩm?” Phụ nhân vẫn dùng thanh âm già nua kia hỏi, chỉ nghe âm thanh hỏi thì sợ sẽ nghĩ nàng là lão giả trên tám mươi tuổi, nhưng trên thực tế nàng là một phụ nhân trẻ.
“ Đúng.”
“Yêu cầu gì?”
“Hình dạng, độ dài giữ nguyên không thay đổi, hai mươi bảy đạo cấm chế đủ kiên cố, sức nặng lại nặng gấp đôi.”
“Có thể, ra giá đi.”
Lục Diệp bắt đầu suy nghĩ, lần trước Bàn Sơn Đao từ hạ phẩm thăng lên trung phẩm bỏ ra hai ngàn điểm công huân, lần này từ trung phẩm thăng thượng phẩm chắc chắn hao phí sẽ lớn hơn nữa.
Hơi trầm ngâm, mở miệng nói: “Năm ngàn công huân.”
Phụ nhân nhướng mày, khóe miệng nhếch lên một chút ý cười, rõ ràng rất hài lòng đối với giá cả này, chủ yếu là không nghĩ tới một tiểu gia hỏa Vân Hà cảnh lại ra tay hào phóng như vậy.
Ngoài miệng lại nói: “Ít nhất tám ngàn công huân, trung phẩm thăng thượng phẩm, cần hao phí rất nhiều nguyên liệu, những thứ này đều cần ta đi mua.”
Lục Diệp nhìn nàng, nếu không phải hắn có đặc quyền Thiên Cơ ban cho, có thể thấy rõ vẻ mặt của phụ nhân, nhất định sẽ cảm thấy nàng nói có lý, nhưng đã nhìn thấu vẻ mặt của đối phương, Lục Diệp sao có thể không biết rằng năm nghìn công huân của mình đã ra có chút cao.
Nữ nhân này đã xem mình là kẻ coi tiền như rác rồi.
Cẩn thận nghĩ lại, bởi vì công huân của mình đến dễ dàng cho nên tiêu xài cũng không đau lòng, đổi lại là bất kỳ tu sĩ Vân Hà cảnh nào, mấy ngàn công huân cũng cần phải suy nghĩ kỹ một chút.
“Vậy thôi, ta không có nhiều công huân như vậy.”
Nói như vậy, Lục Diệp liền muốn lấy lại Bàn Sơn Đao.
“Cũng không phải không thể thương lượng.” Phụ nhân vội vàng nói.
“Bốn ngàn công huân?”
“Ngươi nói cái gì?” Lông mày phụ nhân giật giật.
“Hình như ta chỉ có bốn ngàn công huân.”
“Tiểu tử, ngươi đang trêu đùa lão phu?” Phụ nhân trầm mặt xuống, “Một lần giá năm ngàn công huân, ba ngày sau lấy đao, có thể ký thiên cơ khế!”
“Được... đi!” Lục Diệp đáp ứng có chút miễn cưỡng.
Sau đó thầm hạ quyết định, lần sau thăng phẩm cho Bàn Sơn Đao để người ta ra giá, sau đó mình lại quan sát sắc mặt, từ từ mặc cả.
Lúc này phụ nhân lập tức mời tới Thiên Cơ Khế, liệt kê một số điều khoản, Lục Diệp kiểm tra kỹ càng xác định là không sai, hai bên ký khế ước.
“Ba ngày sau!” Phụ nhân lưu lại một câu, thân ảnh nhanh chóng biến mất.
Lục Diệp lại ở lại trong Thiên Cơ Bảo Khố một lát, trong lúc vô tình phát hiện Địa Tâm hỏa vốn tồn kho đã cạn kiệt lại xuất hiện mấy phần, lúc này lại tiêu tốn công huân để mua lại.
Xem ra đúng như hắn nghĩ lúc trước, những thứ trong Thiên Cơ bảo khố đều có nguồn gốc, lúc trước hắn đã mua hết địa tâm hỏa rồi, hôm nay lại xuất hiện mấy phần, không thể nghi ngờ là có người ở nơi nào thu thập được địa tâm hỏa sau đó bán cho Thiên Cơ bảo khố.
Xem ra sau này thỉnh thoảng còn phải đến dạo một chút, nói không chừng có thể có thu hoạch gì.
Hiện giờ trong linh địa có Thiên Cơ trụ, làm việc này cũng không tốn quá nhiều công sức.
Lục Diệp quay người rời khỏi Thiên Cơ bảo khố sau đó quay người lại, lông mày khẽ nhếch.
Chỉ thấy phía sau mình một đám sói im lặng đứng ở nơi đó, đôi đồng tử của con sói chăm chú nhìn trên người mình, con sói cao lớn nhất kia ở ngay trước người mình ba trượng.
Trong khoảng thời gian này, mặc dù Lục Diệp đã quen thuộc với mấy con sói này nhưng phần lớn đều hờ hững với hắn, không đơn giản chỉ là đối với hắn, ngoại trừ Cự Giáp ra, những con sói kia cũng không có lộ ra ý thân cận với ai.
Nhất là con sói đầu đàn, thằng nhãi này là người cao ngạo nhất, bình thường hắn cũng lười nhìn Lục Diệp và những người khác một chút.
Giờ phút này nó lại chờ ở chỗ này, hơn nữa mang theo cả đàn sói.
Bên cạnh con sói này chính là con sói có được thứ văn sắc bén. Có thể kề vai sát cánh đứng cùng con sói như vậy thì không nghi ngờ gì cũng là một loại vinh hạnh đặc biệt. Trước kia nó không có tư cách này.
Hơn nữa hình như nó có chút dương dương đắc ý, bên khóe miệng còn có một chút vết máu tươi.
Đây rõ ràng là tư thế đánh thắng đồng bạn!
Lục Diệp lập tức biết được là chuyện gì xảy ra.
“Các ngươi cũng muốn bản lĩnh đặc thù kia?”
Sói đầu đàn hơi cúi đầu, ý tứ muốn biểu đạt đã rất rõ ràng.
Chỉ là một đạo linh văn đơn giản có thể làm cho lực cắn xé của một con sói tăng lên ít nhất ba bốn phần, tăng lên như vậy tự nhiên làm cho tất cả sói đều muốn.
Đây cũng là nguyên nhân con sói mang theo đàn sói ở chỗ này chờ Lục Diệp.
Đối với tình hình này, Lục Diệp có chút ngoài ý muốn, vốn dĩ hắn còn định đi tìm mấy con sói khác mà hắn quen thuộc , sau đó tiếp tục luyện ở trên người bọn chúng.
Hiện tại dã bớt đi rất nhiều phiền toái, người ta chủ động tìm tới, cũng tự mình tìm qua, hiệu quả tự nhiên không giống nhau.
Nếu như có thể khiến cho mỗi một con sói đều có thứ văn, Lục Diệp có thể tích lũy càng nhiều kinh nghiệm, đây là điều mà hắn vui mừng không thôi.
Suy nghĩ một chút, hắn từ trong không gian trữ vật lấy ra một yêu đan, giơ lên trước mặt sói đầu đàn: “Lấy cái này ra đổi!”
Bầy sói cách mấy ngày đều sẽ ra ngoài săn bắt, chẳng những có huyết thú tươi mới mà còn có một ít yêu đan, bất quá những yêu đan kia đều bị bầy sói tiêu hóa.
Chẳng những Hổ Phách ưa thích yêu đan, tất cả yêu thú đều thích nuốt yêu đan của yêu thú khác, điều này có thể làm cho chúng trưởng thành nhanh hơn, nhất là yêu đan tương thích có thể tăng lên rất lớn cho yêu thú.
Đương nhiên Lục Diệp có thể miễn phí đâm Linh văn xuống đám sói này nhưng nếu như hắn có thể nhân cơ hội này kiếm được một ít chỗ tốt, đương nhiên sẽ càng tốt hơn. Dù sao hắn cũng hao tốn công huân mới mua được những nguyên liệu kia từ trong Thiên Cơ Bảo Khố, lại càng phải hao phí tinh lực và thời gian để đâm xuống thứ văn.