Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 1108 - Chương 1108: Khách Không Mời Mà Đến 2

Chương 1108: Khách không mời mà đến 2 Chương 1108: Khách không mời mà đến 2

Lại một lần nữa trường đao va chạm, lực đạo phản chấn khiến thân hình hai người đều ngừng lại, nhưng mà trong nháy mắt này, trong lòng Lục Diệp đột nhiên tăng lên báo động.

Giương mắt lên, chỉ thấy một thân đao trước người Hạ Lương, một tay cầm chuôi đao, một tay đẩy ngang thân đao, linh lực cuồng bạo đột nhiên bộc phát, một ánh đao kinh diễm bỗng nhiên chém ra.

Tốc độ của một đao này rất nhanh, khiến Lục Diệp căn bản không có bất kỳ thời gian phản ứng nào, cũng may hắn phát hiện không ổn đồng thời cũng đã lui về phía sau.

Nhưng mà dù vậy, chỗ ngực cũng bỗng nhiên tê rần.

Bị chém trúng, tâm thần Lục Diệp trầm xuống. Hắn không biết rốt cuộc đao này của Hạ Lương có tên là gì, nhưng chắc chắn đó là một loại bí thuật, bởi vì đao này còn mạnh mẽ hơn tất cả những kích khác vừa rồi.

Trong nháy mắt khi Lục Diệp bị chém trúng, thân hình hắn không lùi mà tiến tới, dưới ánh mắt kinh ngạc của Hạ Lương, hắn chém xuống một đao.

Nhất Thiểm!

Máu tươi bắn tung toé.

Liên trảm!

Nhưng mà thời điểm đao thứ hai chém xuống, đã bị Hạ Lương ngăn lại, lực lượng cuồng bạo chém hắn bay ra ngoài, thân hình Lục Diệp cũng lảo đảo một cái.

Phong Hành gia trì ở hai chân, Lục Diệp thuận thế không buông tha người, mang theo cảm giác áp bách kinh khủng, điên cuồng tấn công về phía Hạ Lương, lưỡi đao bốc lên, Hạ Lương nhất thời có chút khó chống đỡ, trên người lại tăng thêm mấy đạo vết thương.

Tuy rằng bí thuật một đao kia của hắn đã làm Lục Diệp bị thương, nhưng dùng thân thể bị thương nặng để vận dụng bí thuật, cũng gây ra gánh nặng cực lớn cho bản thân hắn.

Dưới tình huống bình thường, Lục Diệp bị hắn gây thương tích, nhất định sẽ lui về sau, như vậy hắn sẽ có cơ hội thở dốc, có thể chuẩn bị một đợt thế công tiếp theo.

Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự liệu của hắn, sau khi Lục Diệp bị chém thương, hắn không những không lui về phía sau, ngược lại còn thuận thế đánh trả, tiếp theo bức bách, điều này khiến cho tình cảnh của Hạ Lương càng thêm không ổn.

Càng làm cho hắn cảm thấy khó chịu chính là, đối thủ của mình lại có một loại cảm giác càng đánh càng mạnh, thời điểm vừa mới giao phong, hai bên tám lạng người nửa cân, nhưng đến lúc này, tốc độ và lực lượng đối phương xuất đao, đều mạnh hơn so với trước kia, cân bằng bị phá vỡ, Hạ Lương có thể làm chỉ là ngăn cản Lục Diệp tiến công.

Dù là liên tiếp bại lui, Hạ Lương cũng không từ bỏ chống cự, hắn tranh thủ nhìn lại chiến trường bên kia, dưới một cái liếc mắt, toàn thân lạnh lẽo.

Chỉ vì tình cảnh Đàm Thánh bên kia còn không ổn hơn hắn.

Đó dù sao cũng là Lý Bá Tiên, là truyền kỳ đã từng lắng đọng hơn mười năm ở Linh Khê cảnh, hiện giờ tuy chỉ có tu vi ngũ tầng cảnh, nhưng có thể phát huy ra thực lực tuyệt không chỉ là ngũ tầng cảnh.

Thương thế của Đàm Thánh không nhẹ hơn hắn, mà thực lực lại không bằng hắn, dưới tình huống như vậy đối chiến với Lý Bá Tiên, nào có kết cục tốt đẹp gì.

Hắn thậm chí ngay cả Lý Bá Tiên cũng không đến gần được, dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể ngăn lại từng đạo phi kiếm đánh tới kia, thỉnh thoảng trên người lại tăng thêm vết thương mới.

Sao sự việc lại phát triển tới mức này?

Ba người bọn họ Cửu tầng cảnh, hăng hái chạy tới Thái Mãng Sơn tìm Lục Nhất Diệp báo thù rửa hận, người đã tìm được, kết quả chết một người trước, hai người còn lại cũng bị đuổi giết đến tận đây, mắt thấy không còn sống được lâu nữa.

Trước khi lên đường, bọn họ nghĩ tới vô số khả năng, bao gồm Lục Nhất Diệp mượn nhờ truyền tống trận chạy trốn, mời Thiên Cơ trụ trốn chạy, hoặc là vận dụng thủ đoạn khác trốn chạy... Kết quả là bọn họ trốn chạy, còn bị đuổi kịp.

Dừng lại ở đây thôi!

Lương tâm của Hạ Lương biết mình lần này sợ là chạy trời không khỏi nắng.

Không còn lòng cầu sinh, thần sắc của hắn nhiều hơn một tia kiên quyết. Lục Diệp đang điên cuồng tấn công, lập tức phát hiện ra biến hóa của hắn, lúc này lưu lại một phần dư lực, để phòng bất trắc.

Quả nhiên, ngay sau đó, Hạ Lương hoàn toàn từ bỏ phòng thủ, một thân linh lực cuồng bạo bắt đầu khởi động, bày ra tư thế lấy mạng đổi mạng, cùng Lục Diệp đối công, thi triển liên tiếp các loại đao thuật tinh diệu, nhất thời lại có dấu hiệu đem cục thế suy sụp chuyển về.

Nhưng mà giờ phút này, khí huyết giao hòa của Lục Diệp và Hổ Phách đã đạt đến một trình độ cực sâu, mỗi một đao của hắn đều có thể mượn lực từ bên phía Hổ Phách, không bao lâu nữa thậm chí còn có hi vọng kích phát bí thuật hóa thú, cho nên bất luận Hạ Lương làm như thế nào, chung quy cũng chỉ là ngoan cố chống cự mà thôi.

Nhưng mà đúng lúc này, Lục Diệp bỗng nhiên phát giác được một ít động tĩnh khác thường, điều này khiến cho hắn không khỏi nhướng mày.

Sau một khắc, từng tiếng xé gió từ nơi không xa nhanh chóng lướt đến, ngay sau đó, từng đạo lưu quang nhập vào trong tầm mắt.

Ánh sáng tản đi và hiện ra rất nhiều bóng người, bao vây lấy chiến trường nơi mấy người đang đứng.

Sâu trong Thái Mãng sơn này sao lại có nhiều người như vậy? Trong lòng Lục Diệp nghi hoặc.

Quan trọng nhất là, hắn không biết lai lịch của những người này.

Người tới số lượng không ít, chừng mười mấy người, hơn nữa từ dao động linh lực trên người bọn họ đến xem, thình lình có mấy người Cửu tầng cảnh, còn lại, phần lớn đều là trên cảnh giới thứ sáu.

Một nhóm khách không mời mà đến như vậy, tu vi quả thực không tính là thấp.

Trận chiến kịch liệt trong nháy mắt lắng xuống, chẳng những Lục Diệp và Hạ Lương ngừng giao thủ, mà ngay cả Lý Bá Tiên và Đàm Thánh bên kia cũng dừng tay, mỗi người tách ra, hai bên hội tụ, ngưng thần đề phòng.

Thời điểm tranh đấu sinh tử, bỗng nhiên xuất hiện một đám người như vậy, trước khi tình huống không rõ, ai dám tùy tiện động thủ?

Cho dù Lục Diệp và Lý Bá Tiên không cam lòng, cũng không thể làm gì.

Ngược lại Đàm Thánh và Hạ Lương đều thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ những người tới là phe nào, tối thiểu hai người bọn họ tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng.

Có thể sống lâu thêm một chút là một hồi... Vạn nhất người tới là Vạn Ma lĩnh thì sao?

Bên cạnh Lý Bá Tiên, Lục Diệp cầm theo Bàn Sơn đao, linh lực trên người bốc hơi, khí huyết cuồn cuộn, quay đầu nhìn hắn một cái.

Lý Bá Tiên từ từ lắc đầu, biểu thị hắn tới cũng không nhận ra.

Tuy nhân mạch hắn rất rộng, lưu lại Linh Khê chiến trường hơn mười năm, tiễn hết đám tu sĩ Linh Khê cảnh này tới đám khác, nhưng cơ bản hắn đều ở lại Linh Khê chiến trường. Rất ít khi ra ngoài, nên cơ bản đều là cường giả trên Linh Khê bảng không phải là người của Linh Khê bảng, nhận thức hắn không nhiều, tuy không ít người, nhưng hắn chưa từng gặp qua.
Bình Luận (0)
Comment