Chương 1120: Tạ Vân Hàn 2
Chương 1120: Tạ Vân Hàn 2
Vẻ kinh ngạc trong mắt Tạ Vân Hàn càng nồng đậm hơn, lúc trước Lục Diệp được phái tới làm trợ thủ cho hắn, hắn chỉ cho rằng nhiệm vụ sau này của mình sẽ nhẹ nhõm hơn một chút, bây giờ mới biết, trình độ trận đạo của Lục Diệp đã vượt xa bản thân hắn.
Đâu chỉ nhẹ nhõm, đây quả thực là nhặt được bảo bối a.
Không có biểu hiện ghen ghét hay phản cảm như Lục Diệp dự liệu, ngược lại Tạ Vân Hàn rất vui vẻ, kéo cánh tay Lục Diệp nói: "Trộm được nửa ngày nhàn rỗi, Lục đạo hữu, đi, uống cùng ta một chén."
Lục Diệp đương nhiên sẽ không cự tuyệt, vừa vặn có thể nhân cơ hội này làm tốt quan hệ giữa hai bên, thuận tiện tìm hiểu thêm một chút tình huống của Hồ Tiên cốc từ chỗ Tạ Vân Hàn.
Theo Tạ Vân Hàn đi tới lầu các của hắn, Tạ Vân Hàn tự mình xuống bếp làm vài món ăn sáng, sau đó đào ra một hũ rượu ẩn giấu từ bãi đất trống phía sau lầu các.
Trên lầu hai của lầu các, Tạ Vân Hàn và Lục Diệp ngồi đối diện nhau, nâng cốc trò chuyện vui vẻ.
Bởi vì nhị sư tỷ, Lục Diệp rất ít khi uống rượu, nhưng tu vi của hắn đã đạt đến trình độ này, chỉ cần uống rượu không quá nhiều, đối với hắn cũng không có ảnh hưởng gì.
Không vội vã tìm hiểu tình huống Hồ Tiên cốc bên này, chỉ thuận miệng nói chuyện phiếm với Tạ Vân Hàn.
Rượu qua ba tuần, bầu không khí hòa hợp hơn rất nhiều, Lục đạo hữu trong miệng Tạ Vân Hàn cũng biến thành Lục lão đệ. Hai người tuy là lần đầu tiếp xúc, nhưng bởi vì có bí thuật Hồ yêu gieo xuống, cho nên Tạ Vân Hàn cũng không có bao nhiêu phòng bị với Lục Diệp.
Trên cơ bản, đúng như Chu Vân Thiên nói trước đó, chỉ cần vào Hồ Tiên cốc, ngày đó tất cả mọi người đều là người một nhà.
Rượu ngon nhanh chóng được uống sạch sẽ, Tạ Vân Hàn đứng dậy: "Lục lão đệ chờ một lát, ta đi lấy thêm một vò tới đây."
Lục Diệp vội nói: "Tạ huynh, chỗ này ta có, không cần làm phiền."
Nói xong, hắn lấy từ trong không gian trữ vật ra mấy vò rượu ngon khác nhau.
Bản thân hắn không uống rượu, nhưng hắn từng giết nhiều tu sĩ Vạn Ma lĩnh như vậy, rất nhiều tu sĩ Vạn Ma lĩnh đều là hạng người thích rượu, trong túi trữ vật luôn luôn có một số rượu đến từ Cửu Châu, đều thành chiến lợi phẩm của hắn.
Trong đó hơn phân nửa đều bị hắn đưa cho Lý Bá Tiên, chính mình lưu lại chỉ là một phần rất nhỏ, dù sao thứ này hắn lưu lại trên tay cũng không có tác dụng gì.
Mở miệng niêm phong, rót cho Tạ Vân Hàn một chén, còn bản thân thì rót nửa chén.
Tạ Vân Hàn cầm lên nhẹ nhàng ngửi một cái, ánh mắt lộ vẻ say mê, ngửa đầu uống sạch sẽ, lại nhắm mắt thưởng thức một hồi, lúc này mới rung đùi đắc ý: "Hạnh hoa nhưỡng Vân Châu vẫn ngọt ngào ngào ngào như vậy."
"Tạ huynh thích uống thì uống nhiều một chút." Lục Diệp đưa tay lại rót đầy cho hắn, thuận miệng hỏi một câu: "Tạ huynh là nhân sĩ Vân Châu?"
"Đúng vậy, Tạ mỗ chính là người Vân Châu." Trong mắt Tạ Vân Hàn hiện lên thần sắc hồi ức: "Năm đó Tạ mỗ yêu nhất chính là quỳnh hoa nhưỡng này, chẳng lẽ Lục lão đệ cũng là người Vân Châu?"
Lục Diệp nói: "Ta là Binh châu."
Tạ Vân Hàn cười một tiếng: "Mặc kệ Vân Châu, đến nơi này, chúng ta chính là người một nhà."
"Vâng, ta kính Tạ huynh."
Lại làm một bát lớn.
Lục Diệp vừa rót rượu, vừa thuận miệng nói: "Tạ huynh, ta mới đến, rất nhiều chuyện trong cốc không hiểu lắm. Xem ra Tạ huynh đã ở đây không ít thời gian, ngày sau nếu như tiểu đệ có chỗ nào không đúng, mong rằng Tạ huynh chỉ điểm nhiều hơn."
Tạ Vân Hàn gắp một đũa thức ăn, vừa ăn vừa ngạo nghễ nói: "Lão đệ yên tâm, ta và ngươi là đồng liêu làm việc, tính tình hợp nhau, sau này Tạ mỗ sẽ chiếu cố ngươi nhiều hơn. Những cái khác không dám nói, Hồ Tiên cốc này có kiêng kị gì, trong cốc không ai hiểu rõ hơn ta, dù sao, Tạ mỗ đã ở đây mười hai năm rồi."
Mười hai năm... Khóe mắt Lục Diệp nhảy một cái.
Trong lòng rất muốn hỏi hắn một chút mười hai năm này đều đang bận chuyện gì, làm sao mới chỉ có tu vi Vân Hà thất tầng cảnh.
Tạ Vân Hàn dường như lại nhớ ra điều gì đó, không nhịn được thổn thức một tiếng: "Mười hai năm rồi, nhìn người trong cốc người đến người đi, một thế hệ người mới đổi người cũ, ai!"
"Trong cốc này, còn có người lâu đời hơn Tạ huynh bao nhiêu?" Lục Diệp hỏi.
Tạ Vân Hàn hắc một tiếng, lắc đầu nói: "Nào có, trên cơ bản người tới nơi này nhiều lắm là một hai năm..." Nói đến đây, bỗng nhiên tỉnh táo không ít, im lặng không nói, thấp giọng nói: "Dù sao đi nữa, ta và ngươi thân là trận tu, là nhân tài dưới tay tôn thượng không thể thiếu, cho nên tính an toàn mới được bảo đảm đấy, còn nữa, Lục lão đệ, tốc độ tăng tu vi không quá nhanh, nhớ kỹ đấy!"
"Đây là vì sao?" Lục Diệp mơ hồ cảm giác mình giống như chạm vào bí mật gì đó, nghe ý tứ trong lời nói của Tạ Vân Hàn, giống như tu vi tăng lên quá cao sẽ gặp phải nguy hiểm gì.
Tạ Vân Hàn lại không giải thích, chỉ nói: "Ngươi nghe ta đi, mấy năm nay trong cốc xuất hiện không ít nhân vật thiên tài, tu vi tinh tiến thần tốc, nhưng thế thì đã sao, bây giờ không phải đều biến thành nắm đất, ngược lại Tạ mỗ còn sống đến ngày hôm nay."
Hắn đã nói như vậy rồi, Lục Diệp cũng không tiện hỏi thêm gì nữa, tránh làm cho người khác cảnh giác, lúc này hắn nhấc bát lớn lên: "Tạ huynh, ta lại kính ngươi."
Tạ Vân Hàn nói: "Lão đệ khách khí rồi, uống cùng, uống cùng!"
Một chầu rượu từ giữa trưa uống đến buổi tối, Lục Diệp không tìm hiểu được quá nhiều từ chỗ Tạ Vân Hàn, nhưng trước mắt lại nghiệm chứng được suy đoán trước đó của hắn. Bên trong Hồ Tiên Cốc nhìn như an bình tường hòa này, tất nhiên ẩn giấu một số nguy cơ nhìn không thấy, nguy cơ này sẽ dẫn đến người có tu vi càng cao, chết càng nhanh.