Chương 119: Hổ Phách Đã Làm Gì Sai?
Chương 119: Hổ Phách Đã Làm Gì Sai?
Lúc bị nhốt trong Huyền Linh chuông, nàng chỉ cảm thấy bóng tối vô biên bao phủ, không hề thấy một chút ánh sáng nào, cho đến khi nàng thoáng nghe được âm thanh của Lục Diệp, lúc này mới cảm thấy yên ổn lại.
Thành thật mà nói, nàng thật sự bất ngờ khi thấy Lục Diệp đi cứu mình, bởi vì đám người bắt nàng có tới bốn tu sĩ, về cơ bản tu vi của bọn họ đều cao hơn hắn.
Dưới tình huống đó, nếu Lục Diệp bỏ mặc nàng, nàng cũng sẽ không chỉ trích gì. Nói cho cùng, hai bên chỉ có quan hệ hợp tác, thời gian hợp tác cũng không dài, giữa hai bên còn chưa xây dựng được tình nghĩa quá sâu đậm, Lục Diệp không cần phải vì nàng mà không để ý đến an nguy của bản thân hắn.
Nhưng Lục Diệp vẫn đi...
Kỳ thực về chuyện này cũng không thể trách nàng. Lúc nàng đang điều tra hoàn cảnh bốn phía lại phát hiện ra bốn tu sĩ Cửu Tinh tông kia. Ban đầu nàng chỉ định lén lút nhìn tình huống, ai ngờ người ta đã sớm bố trí Huyền Linh chuông, thoáng chốc vây lấy nàng ở bên trong.
Chẳng qua, chuyện lần này vẫn do nàng không đủ cẩn thận, nếu như nàng không tiến lại quá gần, thì Huyền Linh chuông sẽ không bị kích phát.
Cuối cùng còn khiến Lục Diệp bị thương nặng hôn mê, Y Y càng nghĩ càng tự trách.
Lục Diệp nuốt thức ăn trong miệng xuống, nhìn Y Y nói: "Là ta bảo ngươi đi điều tra hoàn cảnh chung quanh, vậy nên chuyện bị nhốt không phải lỗi của ngươi. Mặt khác ta đi cứu ngươi là chuyện nên làm, bị đả thương là do ta tu hành không tốt, ngươi không cần cảm thấy có lỗi với bất cứ ai.”
Y Y hướng vẻ mặt cảm động nhìn hắn, nàng cho rằng thiếu niên trước mắt này là người tốt nhất trên thế giới.
Lục Diệp chuyển đề tài: "Nhưng nếu như ngươi không thể dạy dỗ Hổ Phách cho tốt, ta cảm thấy chúng ta vẫn nên mỗi người đi một đường thì hay hơn!”
"Hổ Phách. Chuyện gì đã xảy ra với Hổ Phách?" Y Y không hiểu gì cả.
Hổ Phách đang ăn ở một bên lập tức rụt đầu lại, âm thanh nuốt thức ăn cũng nhỏ đi rất nhiều.
Y Y vừa nhìn bộ dáng của nó, đã biết nhất định nó vừa làm sai chuyện gì rồi...
Nàng mím môi, hỏi Lục Diệp: "Hổ Phách đã làm gì sai?”
Lục Diệp quay đầu trừng Hổ Phách một cái, tóm lược chuyện lúc trước đi cứu nàng, Hổ Phách tùy tiện lao ra, sau đó nói tiếp: "Còn nhớ rõ điều đầu tiên trong ba ước pháp của chúng ta không?”
Y Y ngoan ngoãn đứng trước mặt hắn, sống lưng thẳng tắp, lập tức trả lời: "Mọi việc lấy ngươi làm chủ, nếu như ý kiến trái ngược thì phải nghe lời ngươi!”
"Trí nhớ cũng không tệ lắm!"
Y Y quay đầu, khẽ quát: "Hổ Phách!”
Hổ Phách nức nở một tiếng, thân thể cường tráng chậm rãi di chuyển đến trước mặt Y Y, nó nâng mắt lên, dùng vẻ mặt đáng thương nhìn nàng, Y Y giơ tay lên vỗ một cái vào đầu nó: "Lục Diệp đã bảo ngươi không nên xúc động, vì sao ngươi không nghe lời? Lúc đó không thể xông loạn, ngươi phải nghe theo sắp xếp. ”
Nói một câu lại gõ một cái.
Y Y cũng biết lúc trước Hổ Phách xúc động là không tốt. Tuy kết quả vẫn là Lục Diệp giết bốn tu sĩ kia, cứu nàng thoát ra, nhưng nếu Hổ Phách có thể hơi nhẫn nại một chút, tình huống nhất định sẽ tốt hơn. Nói không chừng Lục Diệp cũng không đến mức bởi vậy mà hôn mê.
Lúc này đây, nàng có thể thoát khốn, toàn bộ dựa vào quyết định nhanh chóng của Lục Diệp, khi Hổ Phách lao ra ngoài, nếu hắn có một chút do dự, sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt.
Y Y ghi nhớ phần ân tình này trong lòng, cũng vì tăng chút giáo huấn cho Hổ Phách, nàng xuống tay không chút lưu tình, gõ đầu Hổ Phách vang lên bang bang.
"Được rồi." Lục Diệp ngắt lời, nghiêm mặt nhìn nàng: "Ta không hy vọng lại xảy ra chuyện này thêm một lần nào nữa.”
Mới bắt đầu hợp tác không bao lâu, dù sao mọi người cũng phải thích ứng với nhau, coi như có một lần để rèn luyện, nhưng trải qua loại chuyện này một lần là đủ rồi, nếu có thêm một lần nữa, Lục Diệp không dám cam đoan hắn có thể toàn thân thoát ra hay không.
Hắn cũng không hy vọng một ngày nào đó lại bị người của mình hại chết.
"Biết rồi!" Y Y gật đầu, lại nhìn về phía Hổ Phách: "Nhớ kỹ chưa?"
Hổ Phách nhẹ nhàng nức nở một tiếng, xem như đáp lại.
Y Y lại nhìn về phía Lục Diệp, chân thành nói: "Cảm ơn!"
Một tiếng cảm ơn này, nàng vừa nói thay cho Hổ Phách cũng nói cho bản thân mình. Nàng có thể thoát khốn, toàn bộ là vì Lục Diệp mạo hiểm sinh mệnh, hơn nữa chuyện này còn chưa xong, trước mắt bọn họ đang bị nhốt ở Liệt Thiên Hạp, có thể thoát ra hay không vẫn còn là ẩn số.
Lục Diệp khoát tay áo, xem xét trạng thái của bản thân. Không cần quá lo lắng về phương diện thương thế, chỉ cần tu dưỡng mấy ngày là ổn, nhưng linh lực toàn thân tiêu hao không nhỏ trong đại chiến lúc trước, lại cần phải bổ sung. Có điều khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là, vách ngăn của khiếu thứ hai mươi sáu đã có dấu hiệu buông lỏng.
Lúc trước hắn đã tu hành khiếu hai mươi lăm đến viên mãn nhưng vẫn chưa thử trùng kích khiếu hai mươi sáu, hiện giờ nghĩ lại hẳn là trong cuộc chiến kịch liệt với Chương Ngũ kia, linh lực kích động đã trùng kích đến vách ngăn linh khiếu rồi.
Đây ngược lại là chuyện tốt, tiết kiệm cho hắn một ít thời gian tu hành.
Thế nhưng trước đó, hắn vẫn cần phải bổ sung linh lực của bản thân tới viên mãn, trong hoàn cảnh nguy cơ tứ phía như vậy, có một trạng thái hoàn hảo sẽ rất quan trọng, nói không chừng bất cứ lúc nào bọn họ cũng gặp phải kịch chiến, khi đó hắn sẽ không có thời gian khôi phục.
Nhưng hắn cũng không vội tu hành, mà nháy mắt một cái với Y Y.
Y Y hiểu ý, vỗ vỗ đầu Hổ Phách, một linh một hổ lập tức chia nhau ra hành động, đi về phía đường rẽ hai bên.
Cứ như vậy, có hai người một trước một sau giám sát đường rẽ, Lục Diệp sẽ không đến mức bị người vây lại trong đường rẽ này, gặp phải nguy hiểm đều tiến thoái lưỡng nan.
Chờ Y Y và Hổ Phách rời đi, Lục Diệp lại cúi đầu nhìn về phía mu bàn tay của mình, sau khi hắn thúc giục linh lực, mu bàn tay đã bị một tầng ánh xanh bao trùm, hóa thành mấy hàng chữ lớn.
【 Tên: Lục Diệp. 】
【 Thân phận: đệ tử Bích Huyết tông. 】
【 Tu vi: Hai mươi lăm khiếu. 】
【 Công huân: 34. 】
Lục Diệp ngạc nhiên nhìn dãy số công huân kia, không rõ con số 34 này đến từ đâu.