Chương 1193: Tin tức truyền ra ngoài
Chương 1193: Tin tức truyền ra ngoài
Quay về cửa Thiên Cốc, Hạ Lương và Đàm Thánh cũng đang thảo luận về nguyên nhân cái chết của Hỏa Liệu Nguyên.
Hai người cũng có quan điểm giống Đồ Quan Hùng, không cảm thấy Lục Diệp có thể dựa vào thực lực bản thân giết chết Hỏa Liệu Nguyên, chênh lệch tu vi ở đó, cho dù thực lực của Lục Diệp có hùng hồn đến đâu cũng không đến mức làm được chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế.
Huống chi, hai người bọn họ cũng hiểu rõ thực lực của Lục Diệp.
Tuy so với lúc ở khu vực săn bắn tu vi của Lục Diệp đã tăng lên hai tầng nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ là cảnh giới tầng thứ năm.
“Dị bảo như đài tử đấu, chưa chắc trên tay Lục Nhất Diệp không có dị bảo khác, nghẹn khuất chết như Hoả Liệu Nguyên!” Đàm Thánh thổn thức cảm khái, đồng thời lại có chút nghĩ mà sợ.
Thực lực của hắn mạnh hơn Hỏa Liệu Nguyên nhưng cũng có giới hạn, Lục Diệp có bản lĩnh giết được Hỏa Liệu Nguyên vậy có nghĩa là hắn cũng có năng lực giết hắn.
Nhưng loại dị bảo này có thể ước nhưng không thể có, trên cơ bản đều là vật dùng một lần, nếu Lục Nhất Diệp đã dùng trên Hoả Liệu Nguyên, chẳng khác gì Hoả Liệu Nguyên giúp bọn họ giẫm một cái hố, nếu không người chết có thể là hắn hoặc là Hạ Lương.
Từ góc độ nào đó mà nói, hai người bọn họ còn phải cảm tạ Hỏa Liệu Nguyên.
“Hỏa Liệu Nguyên chết không có gì đáng tiếc, chỉ là kể từ đó...” Hạ Lương quay đầu nhìn về phía các tu sĩ Thánh Vũ Linh Địa bên kia, chỉ thấy bên kia hình như có một mảng mây đen vô hình bao phủ, tinh thần của tất cả tu sĩ của Thánh Vũ Linh Địa đều sa sút.
Bọn họ vốn định mượn sức lực của Thánh Vũ Linh Địa phá vỡ bố trí trong linh địa của Lục Diệp, kết quả trời không toại nguyện, trước mắt Linh Địa Thánh Vũ tổn thất to lớn, Lục Nhất Diệp bên kia ngoại trừ bị công phá vài toà trận pháp, chết mấy con sói thì tổn thất gần như không đáng kể.
Không khỏi có chút phiền tâm, Hoả Liệu Nguyên... quá vô dụng.
“Bọn họ muốn đi?” Đàm Thánh bỗng nhiên chú ý tới chút bất thường, tu sĩ của Thánh Vũ Linh Địa tựa hồ là muốn rút khỏi nơi đây.
Hạ Lương nhíu mày, không nhịn được tiến lên ngăn Minh Triết lại, mở miệng nói: “Vị sư đệ này, các ngươi muốn đi đâu?”
Minh Triết giương mắt nhìn hắn, trong mắt có lửa giận thiêu đốt, chính là hai người trước mắt này hại chết Hỏa sư huynh, hại chết nhiều sư đệ sư muội như vậy!
Cũng may hắn biết rằng không thể trêu vào hai người này, đè nén lửa giận, nhàn nhạt mở miệng: “ Đương nhiên là rời khỏi nơi này!”
Bọn họ cũng không muốn rời đi nhưng nếu như tiếp tục ở chỗ này, nói không chừng buổi tối lại bị đánh lén, đêm qua bọn họ đã chết mấy người, hơn nữa còn có Hoả Liệu Nguyên, hiện giờ Hoả Liệu Nguyên đã chết, bọn họ nào dám tiếp tục ở lại?
Tốt xấu gì cũng là Vân Hà tầng thứ tám, Đồ Quan Hùng để hắn tùy cơ ứng biến, đương nhiên hắn có một số phán đoán của riêng mình, biết đây là vùng đất không nên ở lâu.
Hạ Lương cau mày nói: “Các ngươi cứ như vậy mà đi?”
Trong mắt Minh Triết tràn đầy tơ máu, cắn răng nói: “Hạ sư huynh có gì chỉ giáo?”
Hạ Lương nói: “Thù sâu đại hận, tất nhiên là phải có thù báo thù, có oán báo oán.” Nếu người của Thánh Vũ Linh Địa đi, vậy còn chơi cái rắm gì?
Minh Triết nhìn nhìn, lại nhìn Đàm Thánh ở một bên: “Vậy kính xin hai vị sư huynh dạy ta, báo thù như thế nào, báo oán như thế nào! Chẳng lẽ hai vị sư huynh dẫn dắt những tàn binh bại tướng chúng ta xung phong liều chết? Nếu hai vị sư huynh nguyện ý làm gương cho binh sĩ, tất cả mọi người của Thánh Vũ Linh Địa ta đều nghe theo hiệu lệnh!”
Hạ Lương nhất thời không nói gì.
Tuy số lượng đám tàn binh bại tướng này không ít nhưng thật sự muốn công phá linh địa của Lục Nhất Diệp vẫn không đủ, trừ khi có biện pháp giải quyết đàn sói trước.
Minh Triết căm hận tình báo của hai người này truyền đến, càng chán ghét hai người này làm ra vẻ muốn kiếm tiện nghi, lập tức không nói thêm lời, chỉ hơi ôm quyền, liền dẫn rất nhiều tu sĩ của Thánh Vũ Linh Địa leo lên linh thuyền lớn, một lát sau, linh thuyền bay lên không trung.
Hai ngày trước, hơn một trăm năm mươi người bọn họ rầm rộ mà đến, chỉ ngắn ngủi hai ngày, thủ lĩnh Hỏa Liệu Nguyên đã chết, hơn một trăm năm mươi người cũng chỉ sống sót một nửa, nhận thức hai ngày nay đối với mọi người mà nói, đều giống như ác mộng.
Một đám người rút khỏi Thái Mãng Sơn, ngừng lại ở rìa Thái Mãng Sơn.
Đồ Quan Hùng muốn lan rộng vị trí của Lục Diệp ra ngoài, có thể đoán được, không bao lâu sau, Thái Mãng Sơn sẽ náo nhiệt hẳn lên, tuy những người bọn họ không có năng lực báo thù một mình nhưng cũng phải tận mắt nhìn Lục Nhất Diệp bị giết, như thế mới có thể giải mối hận trong lòng.
Các tu sĩ của Thánh Vũ Linh Địa dưới sự dẫn dắt của Minh Triết đã rút đi, Hạ Lương và Đàm Thánh lại không rời đi, đứng ở cửa vào Hồi Thiên Cốc, ngắm nhìn phương hướng chỗ linh địa, hai người yên lặng không nói gì.
Hồi lâu, Đàm Thánh mới mở miệng nói: “Hạ huynh, có tính toán gì không?”
Hạ Lương nói: “Ta đang suy nghĩ, có nên tiết lộ tin tức về Lục Nhất Diệp ra ngoài hay không.”
Đàm Thánh nói: “Bên kia hắn có Thiên Cơ trụ, nếu như phát hiện không ổn sẽ trốn về Cửu Châu, cho nên mặc dù chúng ta làm như vậy, cũng không có khả năng làm gì hắn, nhiều lắm là phá một cái linh địa của hắn.”
“Ta đương nhiên biết được, nhưng mặc dù không thể làm gì hắn cũng không thể bỏ mặc không quản. Hắn tóm lại vẫn là muốn ở chiến trường Vân Hà tu hành, lần này phá linh địa của hắn, lần sau mới có cơ hội giết hắn! Nếu không làm gì cả, vĩnh viễn cũng không có khả năng giết hắn. Còn nữa, trên tay Hỏa Liệu Nguyên có Tử Đấu Đài, có lẽ trên tay những người khác cũng có, chưa chắc không có khả năng giết hắn.”
Mặc dù biết khả năng này không lớn, Đàm Thánh vẫn phụ họa nói: “Nói cũng đúng.”
Sở dĩ trước đó bọn hắn chỉ tiết lộ tin tức của Lục Diệp cho bên phía Linh địa Thánh Vũ, là vì sợ bức bách quá đáng. Thật như thế, một khi Lục Diệp mượn Thiên Cơ trụ trốn về Cửu Châu, vậy tất cả mưu đồ của bọn hắn đều là vô dụng.
Chỉ để người của Thánh Vũ Linh Địa đến tấn công, Lục Nhất Diệp còn không đến mức tuyệt vọng như vậy, đợi đến khi bốn phương câu kết bọn họ mới có cơ hội nhặt được chỗ tốt.