Chương 1195: Con đường thứ ba
Chương 1195: Con đường thứ ba
Chuyện không bảo vệ được linh địa, Lý Bá Tiên cũng có dự liệu.
Điều này trên chiến trường Vân Hà là chuyện bình thường, rất nhiều linh địa đã đổi chủ, cũng chỉ có những linh địa cỡ lớn nhân số khá nhiều mới có thể giữ được trên chiến trường Vân Hà, tiếp tục truyền thừa qua nhiều thế hệ.
“Tiểu sư đệ định làm như thế nào?” Hắn mở miệng hỏi.
“Hai con đường.” Lục Diệp dựng thẳng hai ngón tay lên: “Hiện tại ta thu linh tuyền về Cửu Châu, sau khi trở về Cửu Châu, phải qua một tháng mới có thể tiến vào chiến trường Vân Hà. Chúng ta rời đi sớm một chút, cũng có thể tiến vào sớm một chút.”
Lý Bá Tiên bật cười, lời này của Lục Diệp khiến cho người ta cảm thấy chết sớm, đầu thai sớm.
“Hoặc là không trở về Cửu Châu, hiện tại liền bắt đầu di chuyển, đi một chỗ bí mật hơn, bất quá mặc kệ như thế nào, đến lúc đó chúng ta lấy được linh địa chỉ là một chỗ linh địa cấp Ất.”
Linh tuyền mỗi lần thu hồi đều sẽ rơi xuống một phẩm cấp, Giáp cấp cùng Ất cấp tuy rằng chỉ kém một phẩm cấp nhưng độ nồng đậm của linh khí trời đất trong linh địa là hoàn toàn khác nhau.
“Con đường thứ hai thì sao?”
“Yên lặng theo dõi dị biến! Có lẽ thế cục không bết bát như ta nghĩ, cho dù thật sự đến mức độ không thể không quay về Cửu Châu, chúng ta có Thiên Cơ trụ ở đó, cũng có thể tùy thời rút đi.”
Lý Bá Tiên khẽ vuốt cằm, giống như hắn nghĩ, cục diện hiện giờ bọn họ quả thật chỉ có hai lựa chọn này, lập tức rời đi hoặc chờ đến khi thế cục ác liệt đến mức độ nhất định mới rời đi, dù như thế nào, linh địa này chung quy là không giữ được.
Cuối cùng vẫn rất tiếc hận, một chỗ linh địa Giáp cấp cực kỳ khó có được, mấy người ở bên này mới tu hành mấy tháng, trong đó còn có hơn một tháng dừng lại ở trong Hồ Tiên Cốc...
“Vậy chờ một chút đi, có lẽ đúng như tiểu sư đệ nói, cục diện không đến mức tồi tệ như vậy đâu?” Lý Bá Tiên mở miệng.
“Vậy thì chờ một chút.”
Có Thiên Cơ trụ ở đây, bọn họ có thể đi bất cứ lúc nào, phương diện an toàn vẫn có bảo đảm.
Hai người dăm ba câu đã định ra điều cơ bản, Phong Nguyệt Thiền và Cự Giáp đều không nói gì, lúc Lý Bá Tiên nói chuyện, Phong Nguyệt Thiền chỉ lẳng lặng lắng nghe, chưa từng cắt lời hắn, về phần Cự Giáp... Người này chính là hũ nút, rất ít mở miệng.
“Nhưng mà trước đó...” Lục Diệp nhìn về phía Cự Giáp: “Đàn sói phải đi trước.”
Mấy người bọn họ đều có thể mượn Thiên Cơ trụ quay về Cửu Châu, nhưng đàn sói thì không thể, một khi thế cục ác liệt đến mức không cách nào vãn hồi, bọn họ đi rồi, đàn sói kia tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu cho hả giận, đến lúc đó đàn sói sẽ lành ít dữ nhiều.
Tuy nói giữ lại đàn sói có thể bảo đảm sức mạnh phòng hộ của linh địa, nhưng tu sĩ bên Vạn Ma Lĩnh muốn hành động, tất nhiên là dùng tư thái nghiền ép tuyệt đối đến đây, đàn sói có thể chống đỡ được tiến công của các tu sĩ Thánh Vũ Linh Địa nhưng tuyệt đối không ngăn được nguy cơ có thể đối mặt tiếp theo.
“Việc này giao cho ngươi, trong vòng ba ngày khiến bầy sói rời khỏi đây.”
Cự Giáp rầu rĩ lên tiếng: “ Ồ.”
Sau khi bàn bạc một chút, bốn người mới tản đi, ai làm việc nấy.
Phải làm thế nào mới có thể để đàn sói rời đi trước, việc này Lục Diệp không cần quan tâm, sở dĩ đàn sói ở lại bên này hoàn toàn là do Cự Giáp hấp dẫn tới, hơn nữa sói đầu đàn có linh trí cực cao, trải qua trận chiến trước đó, hiển nhiên sói đầu đàn cũng có thể ý thức được một vài thứ, chỉ cần nó không quá ngu xuẩn thì có thể biết, sớm rời khỏi nơi này mới là biện pháp duy nhất để bảo toàn tộc đàn.
Lục Diệp lại bắt đầu luyện chế số lượng lớn trận kỳ.
Trước đó tu sĩ Thánh Vũ Linh Địa tiến đánh linh địa, rất nhiều trận pháp đều bị phá hủy, đương nhiên cần bổ sung một lần nữa.
Thực lực của hắn bây giờ tăng rất nhiều, tốc độ luyện chế trận kỳ cũng nhanh hơn rất nhiều, hao phí lượng lớn vật tư, từng cán trận kỳ mới ra lò.
Bố trí lại đại trận hư hao, lại tăng thêm trận pháp trong linh địa.
Đàn sói dưới sự dẫn dắt của sói đầu đàn rời đi, nhưng cũng không có rời đi quá xa, chỉ dừng lại ở vị trí sâu hơn hai ba trăm dặm của Thái Mãng Sơn, hiển nhiên là chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể trở về linh địa.
Thời gian nhoáng một cái, mấy ngày sau, trên không trung linh địa, thân hình Lục Diệp xuyên thẳng qua, kiểm tra rất nhiều trận pháp mình bày ra... Có nhiều trận pháp như vậy, hẳn là đủ dùng.
Lúc trước tuy hắn nói với Lý Bá Tiên, trước mắt bọn họ chỉ có hai con đường nhưng trên thực tế còn có một con đường khác, chỉ có điều con đường này hắn cũng không định nói rõ với Lý Bá Tiên, cũng không phải có chỗ giấu diếm mà là nói ra, Lý Bá Tiên tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Nhưng biện pháp này nếu có thể thành công áp dụng, như vậy Linh địa có thể bảo trụ, đến lúc đó Lý Bá Tiên, Phong Nguyệt Thiền cùng Cự Giáp có thể an tâm ở đây tu hành, một Linh địa cấp Giáp bị vứt bỏ hoặc là rơi phẩm cấp như vậy xác thực quá đáng tiếc.
Hiện tại Lục Diệp bố trí lượng lớn trận pháp cũng không phải để ứng đối kẻ địch xâm phạm. Nếu thế cục ác liệt như hắn phỏng đoán, như vậy trận pháp hắn bố trí nhiều hơn nữa trong linh địa cũng không có ý nghĩa.Lục Diệp lưu lại những trận pháp này chỉ là tăng thêm một chút vốn phòng hộ cho linh địa bên này.
Kiểm tra một phen, toàn bộ linh địa tầng tầng lớp lớp phòng hộ vững như thành đồng.
Chợt có tin tức từ dấu ấn chiến trường truyền đến, Lục Diệp cúi đầu điều tra, truyền đến tin tức là một người hắn không ngờ tới.
Thẩm Tiểu Miêu!
Tên thật của nữ nhân này là gì, Lục Diệp không rõ lắm, cái tên Thẩm Tiểu Miêu này vừa nghe liền biết là giả, cũng giống như Diệp Lục của hắn.
Nhưng từ sau khi mất đi linh địa Bính cấp, Lục Diệp và Thẩm Miêu mỗi người đi một ngả, cũng không biết nàng đi đâu, mấy ngày nay hắn chưa từng liên lạc với nhau.
Lại không nghĩ rằng nàng lại có thể đưa tin cho mình, hơn nữa nội dung tin tức cũng khiến Lục Diệp rất bất ngờ.
“Chạy mau, rất nhiều người chạy về phía ngươi, rất nhiều! Rất nhiều!”