Chương 138: Bởi Vì Hắn Mới Thực Sự Là Đèn Cạn Dầu...
Chương 138: Bởi Vì Hắn Mới Thực Sự Là Đèn Cạn Dầu...
Thế nhưng Lục Diệp chưa đi được mấy bước, đã ngã xuống đất, làm bắn lên một mảnh bụi bặm.
Y Y từ một bên bay ra nâng Lục Diệp lên, bốn mắt nhìn nhau, mắt nàng lộ ra vẻ hỏi ý nhưng Lục Diệp lại chậm rãi lắc đầu.
Y Y muốn phối hợp cùng Hổ Phách, thừa dịp trạng thái uể oải của La Kích trong giờ phút này, thử xem có thể giết gã, triệt để giải quyết đối phương hay không.
Nhưng Lục Diệp cảm thấy, thoạt nhìn dáng vẻ La Kích như đèn cạn dầu, nhưng ít nhất gã còn có thể thi triển một hai đạo thuật pháp. Thêm nữa, đại ấn linh khí của gã cũng là một loại phiền phức. Vừa rồi hắn phải thúc giục ba đạo Ngự Thủ linh văn mới có thể ngăn cản được nó, càng đừng nói tới Hổ Phách và Y Y.
Nếu bị thứ này đập trúng, mấy cái mạng cũng không còn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, La Kích là một gia hỏa âm hiểm, có thể thấy được điểm này thông qua đủ loại hành vi của gã trong quá trình giao thủ trước đó. Một người như vậy, nếu biết rõ Lục Diệp có hai người giúp đỡ, sao có thể thật sự để cho mình rơi vào tình trạng đèn cạn dầu?
Thậm chí Lục Diệp còn hoài nghi rằng dù hắn có thể đi tới trước mặt đối phương, cũng không thể giết được La Kích.
Bởi vì hắn mới thực sự là đèn cạn dầu.
La Kích ở xa xa thờ ơ lạnh lùng nhìn một hồi, thấy Y Y và Hổ Phách không nhân cơ hội này giết tới, trong đáy mắt gã thoáng hiện lên một tia thất vọng, đồng thời lại thở phào nhẹ nhõm.
Đúng như Lục Diệp dự đoán, thoạt nhìn gã đã không còn lực chiến đấu, nhưng nếu Y Y và Hổ Phách dám tới gần, gã cũng không ngại để cho đối phương nhìn xem cái gì gọi là đệ tử xuất thân từ tông môn đỉnh cấp!
Nói nữa, tình huống trước mắt tuyệt đối là tốt nhất, gã không thể lãng phí lực lượng cuối cùng lên đám trợ thủ râu ria kia rồi cạn kiệt thực sự được.
Nghĩ đến đây, gã ngửa đầu hô to với Lục Diệp: "Ta thoáng khôi phục một hai, đợi lát nữa sẽ đến giết chết ngươi! ”
Tại trụ sở của Cửu Tinh tông.
Tào Dã và Đổng Thúc Dạ đang cùng nhau chờ đợi, đêm qua bọn họ nhận được tin tức La Kích giao thủ cùng tên Quá Sơn Hổ kia, hai người này một có cảnh giới nhị tầng, một có cảnh giới tam tầng, song động tĩnh giao thủ lại không thua kém cảnh giới ngũ tầng bình thường...
Ngay sau đó, tin tức truyền về làm cho bọn họ kinh ngạc, La Kích mà bọn họ kỳ vọng lại không thể nhanh chóng giải quyết đối thủ của mình, ngược lại còn đấu với đối phương một trận khó phân thắng bại.
Không hổ là đệ tử xuất thân từ tông môn đứng đầu, quả nhiên không dễ giết như vậy.
Nếu là khúc mắc bình thường, Cửu Tinh tông sẽ thoải mái thỏa hiệp, nhưng mối thù của thiếu chủ không thể không báo, bọn họ chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Đúng lúc này, Đổng Thúc Dạ bỗng nhiên biến sắc.
"Có kết quả rồi?" Tào Ký khẩn trương hỏi.
"Không phải, là tiện tỳ bên cạnh Vương Ương! Nàng rời khỏi trụ sở của Huyền môn.”
"Không phải nàng ta đi giải quyết La Kích chứ?" Tào Phi thầm cả kinh trong lòng.
"Không biết, không loại trừ khả năng này, cho nên ngươi cần phải đi một chuyến."
Da mặt Tào Dã co rút lại, dù gã và nàng cùng có cảnh giới lục tầng, nhưng gã thực sự không phải đối thủ của tiện tỳ kia, mỗi lần giao thủ cùng nàng, đều không thoát khỏi bị đánh đập một trận.
Đây là chuyện bất khả kháng. Gã đi theo con đường thể tu, mà nữ nhân kia lại là pháp tu, trời sinh người ta đã có lợi thế. Trong hai năm nay, đôi bên đã giao thủ với nhau rất nhiều lần, nhưng mỗi lần hắn đều bị đánh đến mặt mũi bầm dập.
Cho nên gã thực sự không muốn đối mặt với tỳ nữ tên Tiểu Trúc kia một chút nào, nhưng Đổng Thúc Dạ đã lên tiếng, gã chỉ có thể kiên trì tiếp nhận.
Dù sao cũng chỉ bị đánh đập một trận mà thôi! Tào Dã ôm tâm tình như vậy, sải bước đi ra ngoài, vẻ mặt ‘dù đối mặt với cả ngàn vạn người thì ta vẫn kiên quyết tiến tới’.
Đổng Thúc Dạ nhìn theo, không nhịn được khẽ thở dài...
......
Sở Thiên đang mang theo một đám sư đệ sư muội nghỉ ngơi hồi phục ở một chỗ bí mật. Một nữ tử búi hai chỏm tóc bỗng nhiên đi tới từ cách đó không xa.
"Tiểu Trúc sư tỷ." Sở Thiên tinh mắt, vội vàng chào hỏi một tiếng.
Tiểu Trúc đi tới, hỏi: "Tình huống thế nào?" Nàng không hỏi tình huống của đám người Sở Thiên, mà là Lục Diệp.
Cửu Tinh tông bên kia có thể nhận được tin Lục Diệp đã đại chiến với La Kích, thì Huyền môn đương nhiên cũng có thể, cho nên hiện giờ mọi người đều biết hai đệ tử xuất thân thế lực đỉnh cấp này đã gặp nhau và đang không ngừng đại chiến.
Vẻ mặt Sở Thiên đầy thổn thức: "Sắp đánh đến long cả não ra rồi! Tiểu Trúc sư tỷ, hai tên kia thật không phải người!”
"Ai chiếm thế thượng phong?" Tiểu Trúc hỏi.
Sở Thiên lắc đầu: "Nửa cân tám lạng, một chốc là người này đuổi chém người kia, một chốc lại thành người kia truy sát người này.”
"Bọn họ đánh từ đêm qua đến bây giờ?" Tiểu Trúc khẽ nhíu lông mày lại.
"Cũng không phải toàn bộ thời gian đều chiến đấu, ngẫu nhiên sẽ dừng lại khôi phục một hồi, nhưng rất nhanh lại đánh nhau." Rõ ràng là Sở Thiên đã tìm hiểu được không ít tình báo.
"Năng lực khôi phục này..." Tiểu Trúc thầm kinh hãi, đối với tu sĩ cảnh giới nhị, tam tầng, năng lực khôi phục như vậy rất biến thái, người bình thường vốn không thể kiên trì tranh đấu trong khoảng thời gian dài như vậy.
"Người ở đâu?" Tiểu Trúc hỏi.
Sở Thiên lập tức chỉ rõ phương vị, Tiểu Trúc nhấc chân rời đi.
Một lát sau, Lục Diệp và La Kích đang đánh nhau kịch liệt đồng thời quay đầu, cảnh giác nhìn về một phương hướng.
Trận đại chiến này đã đánh tới đỉnh điểm, lúc trước cả hai người đều rơi vào trạng thái đèn cạn dầu, sau đó mỗi người khôi phục một hồi nhưng không kịp khôi phục quá lâu, nhiều nhất chỉ hơn một canh giờ, La Kích đã dẫn đầu phát động công kích với Lục Diệp, kích nổ trận chiến thứ hai.
Thế nhưng lúc này hai người không thúc giục linh phù đối công, chủ yếu là cả hai đã dùng hết linh phù công kích trong tay mình rồi, còn lại chỉ là một ít linh phù phòng ngự thôi.
La Kích cũng không thúc giục đại ấn linh khí kia nữa, thứ kia tiêu hao quá lớn, mà gã khôi phục không được nhiều linh lực, khó có thể chèo chống quá lâu, nếu không thể nhanh chóng giải quyết Lục Diệp, chỉ có thể chờ chết.