Chương 140: Lấy Tiền Mua Mạng!!!
Chương 140: Lấy Tiền Mua Mạng!!!
So sánh với Lục Diệp, thời gian nghỉ ngơi của gã càng ít hơn, gần như ba ngày qua gã không chợp mắt được mấy lần, bởi vì vừa ngủ gã sẽ bị Hổ Phách và Y Y quấy rầy.
Hổ Phách và Y Y không giúp được quá nhiều trong chiến đấu chính diện, nhưng chỉ bảo bọn họ qua quấy rầy thôi, lại cực kỳ dễ dàng.
Mỗi người đã khôi phục được hai canh giờ, Lục Diệp mở mắt, dựa theo lệ thường sẽ là một trận chém giết bắt đầu.
Quả nhiên, La Kích ở đối diện cũng mở mắt, gã đứng dậy, đối mặt với Lục Diệp, từng bước đi tới.
Không phải gã muốn đến gần Lục Diệp, chỉ vì khoảng cách giữa hai bên hơi xa, cho nên gã cần phải đi đến khoảng cách thích hợp để thi pháp.
Lục Diệp ở đối diện cưỡi Hổ Phách chạy về phía La Kích, trường đao trong tay nghiêng nghiêng chỉ xuống đất, súc thế chờ phát động.
La Kích đứng vững thân hình, linh quang trong tay chớp động, làm công tác chuẩn bị thuật pháp...
Đúng lúc này bỗng nhiên gã nhướng mày, cảm nhận một chút rồi giơ tay lên nói: "Chờ một chút!”
Lục Diệp nhíu mày, nhưng vẫn lệnh cho Hổ Phách ngừng lại.
La Kích tản linh quang trong tay đi, thở hổn hển nói: "Không đánh, ngươi thắng!”
Lục Diệp ngưng thần nhìn gã, không biết tên này đang muốn giở trò gì.
Dường như muốn để hắn an tâm, La Kích chủ động giải thích: "Tuyên chiến giữa Huyền môn với Cửu Tinh tông đã kết thúc, bên Cửu Tinh tông không phải là đối thủ, đã rút về trụ sở, cho nên ta phải rời đi.”
Gã vốn được bên Cửu Tinh tông mời tới đối phó với Lục Diệp, hiện giờ bọn họ đại bại, gã tiếp tục lưu lại chỗ này đã không còn ý nghĩa nữa.
Lục Diệp đương nhiên sẽ không dễ dàng tin lời quỷ quái của gã. Mấy ngày giao thủ đã khiến hắn càng thêm chắc chắn với suy nghĩ La Kích là một tên lừa đảo, cho nên hắn lập tức mượn ấn ký chiến trường truyền tin cho Sở Thiên, hỏi thăm tình huống.
Sở Thiên nhanh chóng đáp lại, trong giọng nói tràn ngập vui mừng. Nội dung tin nhắn đã chứng thực lời nói của La Kích, đó chính là Huyền môn đạt được thắng lợi cuối cùng trong trận chiến đấu này.
Chuyện này cũng không có gì kỳ quái.
Mặc dù phẩm cấp của hai đại tông môn chênh lệch một phẩm, nhưng ở cấp độ Linh Khê này, Huyền môn sẽ mạnh hơn một chút, Cửu Tinh tông vốn không phải là đối thủ của bọn họ. Mà trước đấy, Lục Diệp đã giết không ít tu sĩ của tông môn này, khiến cho ưu thế của Huyền môn càng thêm mở rộng.
Mấy ngày nay, Huyền môn không ngừng tích lũy ưu thế trong những cuộc chiến đấu quy mô nhỏ, cuối cùng làm một lần định càn khôn, đánh cho tu sĩ Cửu Tinh tông phải rút về trụ sở.
Đến lúc này, cuộc chiên giữa hai đại tông môn chấm dứt.
"Thế nào rồi?" La Kích chờ Lục Diệp liên lạc xong, mới mở miệng hỏi.
Lục Diệp hơi gật đầu, hai chân hơi dùng sức, Hổ Phách cấp tốc vọt về phía trước, nhanh chóng bức bách La Kích
"Ngươi..." La Kích kinh hãi, quả thực gã không thể hiểu Lục Diệp nghĩ như thế nào.
Cuộc chiến giữa hai đại tông môn đã kết thúc, bọn họ tiếp tục chém giết ở chỗ này đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa.
Gã không hiểu sao Lục Diệp còn muốn xông tới.
Nhưng hiện giờ cũng không phải thời gian để cân nhắc những chuyện này, mắt thấy con hổ lớn kia chở Lục Diệp nhanh chóng áp sát, gã chỉ có thể thúc giục Băng Lăng Thuật ứng đối.
Lục Diệp nghiêng đầu, tránh đi Băng Lăng đánh tới, rồi nhảy khỏi lưng hổ, trường đao bổ xuống, khóe miệng nở một nụ cười hiếm hoi: "Ngươi đã quyết định thời gian khai chiến thì ta sẽ là người quyết định thời gian kết thúc!”
Bỗng nhiên La Kích này lại chạy tới đánh giết hắn, còn liên chiến tới ba ngày, đánh cho hắn bực tức không thôi, tiêu hao cũng rất lớ.n Mấy ngày trước, vốn dĩ hắn còn tích lũy được không ít linh đan, nhưng mấy ngày nay đã tiêu hao chỉ còn lại ba mươi viên.
Trong ba ngày này, hắn còn không thể tu hành được, đã lãng phí rất nhiều thời gian, loại tổn thất này cũng không phải một câu "Ngươi thắng" của La Kích có thể bù đắp được.
Nếu không thể xả đi luồng ác khí trong lòng này, sao hắn có thể để mặc cho La Kích rời đi dễ dàng như vậy?
Ba ngày giao thủ đã sớm khiến hai bên quen thuộc với thủ đoạn của nhau. Vốn dĩ La Kích không đến mức bị Lục Diệp dễ dàng áp sát như vậy, nhưng gã không ngờ hắn lại cố chấp tới mức này, nhất thời không chú ý, giờ muốn lui đã không còn kịp nữa rồi.
Khi trường đao bổ xuống, La Kích chỉ kịp vỗ một tấm Kim Thân phù ở trên người, trường đao gia trì Phong Duệ linh văn chém vào một vầng ánh vàng kia, lại không thể hoàn toàn phá vỡ nó.
Ngược lại một cái đại ấn bỗng nhiên xuất hiện, hóa thành kích thước như mặt bàn, đập về phía Lục Diệp.
Lục Diệp nhanh chóng rút lui, tại chỗ lập tức xuất hiện một cái hố lớn, mặt đất chấn động. Chờ đến khi hắn đứng vững lại, La Kích đã lùi ra hơn mười trượng, thậm chí còn bức lui Hổ Phách và Y Y liên thủ đánh lén...
La Kích không dám thúc giục uy lực đại ấn nữa, bởi vì tiêu hao quá lớn.
Nhân cơ hội này, Lục Diệp đạp một cái dưới chân, lại vọt về phía La Kích, thân hình lắc lư tránh né băng trùy công kích, ngẫu nhiên trên người sẽ hiện lên hào quang Ngự Thủ linh văn.
Có thể thắng!
Chỉ cần có thêm vài lần chiến đấu thì hắn có thể giết được La Kích này.
Tuy về cơ bản, tốc độ khôi phục của La Kích ngang bằng hắn, thậm chí còn mạnh hơn hắn một bậc, nhưng mấy ngày nay gã đã nuốt quá nhiều linh đan...
Và một tu sĩ nuốt vào lượng lớn linh đan trong thời gian ngắn, hậu quả duy nhất chính là linh lực trở nên tối nghĩa không rõ. Tình trạng này đặc biệt nghiêm trọng với pháp tu như La Kích, linh lực bản thân không đủ tinh khiết là uy hiếp trí mạng, sẽ khiến uy năng thuật pháp mà gã thi triển ra nhỏ đi, thời gian thi thuật lại dài hơn...
Rõ ràng là Lục Diệp đã nhận ra điểm này từ sớm.
Và đây mới là nguyên nhân khiến hắn hắn kiên trì tiếp tục chiến đấu tới tận lúc này!
Hắn không cần giết La Kích ngay, chỉ cần ép cho gã không ngừng tiêu hao linh lực, phải phục dụng linh đan bổ sung, La Kích sẽ càng ngày càng yếu…
Tới một lúc nào đó, hắn có thể chém chết tên này.
Nhưng tới cuối cùng trận chiến này vẫn không tiếp tục được nữa, bởi vì chiến đến giữa chừng, La Kích lại hét lớn một tiếng: "Lấy tiền mua mạng! ”