Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 144 - Chương 144: Xuất Phát! Diệt Cửu Tinh!

Chương 144: Xuất Phát! Diệt Cửu Tinh! Chương 144: Xuất Phát! Diệt Cửu Tinh!

Sau đó, Sở Thiên dẫn hai sư đệ trở về trụ sở của Huyền môn, được Vương Ương triệu kiến, gã vội vàng chạy tới.

Chờ đến nơi, Sở Thiên mới phát hiện bầu không khí có chút không thích hợp, bởi vì tất cả tu sĩ trong trụ sở đều được triệu tập lại, không chỉ có đệ tử bổn môn, còn có cả những tán tu dựa vào tông môn nữa. Mấy trăm người tụ tập trên một quảng trường, Vương Ương với thân hình thẳng tắp đang đứng ở chỗ này, tay ấn chuôi kiếm, tựa như đang chờ đợi điều gì đó.

Bầu không khí có chút nghiêm túc...

Sở Thiên tiến lên, ôm quyền hành lễ: "Sư huynh!”

"Vậy Quá Sơn Hổ đi rồi?" Vương Ương hỏi.

"Đã đi." Sở Thiên trả lời.

Vương Ương khẽ gật đầu, có chút vui vẻ: "Đi rồi là tốt, vào hàng ngũ đi." Dường như hắn chỉ ước Lục Diệp rời đi sớm một chút.

"Vâng!" Sở Thiên đi vào trong hàng ngũ của mình, những gã vẫn rất khó hiểu với chiến trận trước mắt, bỗng nhiên Vương Ương lại tụ tập tất cả mọi người lại, chắc chắn đang muốn thi hành chuyện gì lớn lắm.

Sở Thiên mơ hồ có chút suy đoán trong lòng, nếu thật sự là vậy, thì hôm nay sẽ có một hồi đại chiến.

Thời gian từ từ trôi qua, một nén nhang sau, Vương Ương vẫn đứng ở nơi đó mới đột nhiên nhướng mày, cao giọng nói: "Huyền môn ta và Cửu Tinh tông đã đóng quân ở nơi đây ba mươi năm, trong ba mươi năm này, đệ tử hai tông chém giết không ngừng, có nhiều thương vong, huyết hải thâm cừu giữa hai bên không thể hóa giải. Dù Huyền môn ta thắng lợi trong đại chiến Liệt Thiên Hạp mới đây, nhưng chỉ cần trụ sở của Cửu Tinh tông còn tồn tại một ngày, thì đệ tử Huyền môn ta sẽ thêm một ngày không yên ổn! Cho nên ta có ý định công chiếm trụ sở của bọn chúng, kính xin chư vị sư đệ sư muội trợ giúp ta một tay!”

Hắn vừa nói ra, toàn trường xôn xao.

Vừa chấm dứt tuyên chiến được một ngày, vậy mà Vương Ương lại muốn đi công chiếm trụ sở của Cửu Tinh tông? Điều này làm cho tất cả đệ tử Huyền môn đều cảm thấy khiếp sợ, lúc trước tuyên chiến là Huyền môn thắng lợi, lúc này nên hưởng thụ thành quả, mà không phải gây ra chuyện càng thêm phức tạp.

Phải biết rằng công chiếm trụ sở cũng không phải việc đơn giản, trong trụ sở có đại trận thủ hộ, không phá đại trận tuyệt đối không công chiếm được.

Nhưng vừa nghĩ tới đủ loại biểu hiện của Vương Ương trong mấy năm gần đây, mọi người đều biết, hẳn là Vương Ương đã sớm bố trí cho việc này từ lâu rồi.

Sở Thiên là người đầu tiên vỗ tay hô to: "Nguyện kề vai sát cánh cùng sư huynh, dương uy Huyền môn chúng ta! ”

Mọi người đồng loạt hô to: "Nguyện kề vai sát cánh cùng sư huynh, dương oai Huyền môn chúng ta! ”

Phía trước đám đông, khóe miệng Vương Ương hiện ra nụ cười: "Rất tốt! ”

Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía Sở Thiên: "Truyền tin cho Quá Sơn Hổ kia. Nói cho hắn biết Đổng Thúc Dạ đã tự mình đuổi giết hắn từ một nén nhang trước đó.”

Sở Thiên nghe vậy lập tức cả kinh, vừa kinh hãi vì Đổng Thúc Dạ to gan lớn mật, càng kinh hãi hơn vì độ linh thông tin tức của Vương Ương.

Đổng Thúc Dạ là tu sĩ có tu vi cao nhất tọa trấn tại trụ sở của Cửu Tinh tông, có gã ở đây, trụ sở của tông môn này sẽ vững chắc như bàn thạch, nhưng nếu gã rời đi, tầng phòng ngự của trụ sở Cửu Tinh tông lập tức sẽ giảm bớt.

Xem ra chuyện thiếu tông chủ Cửu Tinh tông bị giết đã khiến bên kia mất hết thể diện. Bọn họ có thể thua trong trận tuyên chiến cùng Huyền môn, nhưng Quá Sơn Hổ kia nhất định phải chết, nếu không phải thì vì sao Đổng Thúc Dạ phải mạo hiểm rời khỏi trụ sở, tự mình xuất thủ đuổi giết hắn?

Đương nhiên gã sẽ không gióng trống khua chiêng rời đi, nếu không chính là cho Huyền môn cơ hội, nhưng kể cả như vậy, Vương Ương bên này cũng nhận được tin tức xác thực, hiển nhiên là hắn đã sớm có an bài ở bên ngoài trụ sở của Cửu Tinh tông rồi, chỉ cần Đổng Thúc Dạ rời khỏi nơi đó, Vương Ương bên này sẽ lập tức nhận được tin tức.

Lúc này Sở Thiên lại nhớ tới mấy sư huynh đệ đồng môn không lộ diện trong yến tiệc mừng công đêm qua...

Nhưng làm sao Đổng Thúc Dạ biết được Quá Sơn Hổ kia đã rời đi?

Sở Thiên không ngốc, chỉ trong nháy mắt gã đã hiểu rõ nguyên nhân của sự việc.

Tin tức là từ Huyền môn tiết lộ ra ngoài.

Trách không được đêm qua khi gã báo cáo yêu cầu giao dịch của Quá Sơn Hổ kia cho Vương Thương sư huynh, hắn lại bảo gã nên tới chỗ đồng môn thu thập, trong khi rõ ràng là điều phối từ trong tông môn tới sẽ đơn giản hơn nhiều.

Nói nữa, lúc gã thu thập linh đan và thức ăn, có rất nhiều người đều hỏi gã muốn làm gì, gã cũng không giấu giếm, lập tức kể ra tin tức Lục Diệp chuẩn bị rời đi.

Đệ tử bản tông không có khả năng truyền tin cho Cửu Tinh tông bên kia, như vậy kẻ tiết lộ tin tức chính là những tán tu phụ thuộc!

Sở Thiên đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên Vương Ương lại nhìn về phía một vị tu sĩ trong đám tán tu bên kia rồi mở miệng nói: "Thạch Tuấn, ngươi có chuyện gì muốn nói hay không?”

Tán tu tên là Thạch Tuấn kia lập tức đổ mồ hôi trán, vẻ mặt khẩn trương trả lời: "Không... Không có..."

Vương Ương chỉ nhàn nhạt nhìn gã.

Sắc mặt Thạch Tuấn càng thêm khẩn trương, buột miệng nói: "Xin Vương sư huynh tha mạng!”

"Xem ra ngươi thật sự không có gì để nói."

Ngón cái Vương Ương búng trường kiếm bên hông, tiếng kiếm réo rắt vang lên, trường kiếm kia hóa thành một đạo kiếm quang, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Thạch Tuấn, vòng quanh cổ gã một vòng, thân thể gã lập tức cứng ngắc.

Khi kiếm quang vào vỏ, đầu Thạch Tuấn cũng rơi xuống, máu tươi phun trào như suối ở cổ, thi thể không đầu đổ xuống đất.

Biến cố này làm cho tất cả tán tu đều toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt vừa kinh hãi vừa nghi ngờ nhìn Vương Ương.

Sắc mặt Vương Thương lạnh lùng: "Thạch Tuấn này ngoài mặt dựa vào Huyền môn ta, kì thực lại là ám tử (gián điệp) của Cửu Tinh tông, hôm nay ta ra tay chém hắn, lấy làm răn đe, mong chư vị tự giải quyết cho tốt.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều không dám tin, nhưng nhớ tới di ngôn cuối cùng của Thạch Tuấn, lại phát hiện đây đúng là chân tướng mọi chuyện.

Câu nói cầu xin tha thứ cuối cùng của Thạch Tuấn, rõ ràng là có tật giật mình.

"Xuất phát, diệt Cửu Tinh!" Vương Ương vung tay lên.

Một lát sau, mấy trăm tu sĩ Huyền môn từ trong trụ sở nối đuôi nhau xông ra, toàn bộ trụ sở nhất thời trở nên trống rỗng một mảnh!
Bình Luận (0)
Comment