Chương 178: Về Sau Nếu Ta Lại Nghiên Cứu Thuật Pháp, Ta Chính Là Đống Phân!!!
Chương 178: Về Sau Nếu Ta Lại Nghiên Cứu Thuật Pháp, Ta Chính Là Đống Phân!!!
Đúng là kỳ vọng càng cao thì thất vọng càng nhiều. Tiểu nha đầu này còn nhỏ tuổi, không thể khống chế cảm xúc cũng là chuyện bình thường.
Lục Diệp vừa ném Uẩn linh đan vào trong miệng, mặc kệ Thao Thiết Xan vận chuyển luyện hóa, vừa lấy ra Hồng Liên Trùng Tiêu quyết, nghiên cứu thuật pháp trong đó.
Trước kia hắn chưa từng học thuật pháp, bây giờ cũng không ai có thể chỉ điểm cho hắn, tất cả đều phải dựa vào tự mình tìm tòi.
Một lần tập trung nghiên cứu này, bỗng nhiên hắn lại rơi vào trạng thái vong ngã, linh lực toàn thân chậm rãi phun trào.
"Về sau ta sẽ tìm được càng nhiều dược liệu tốt hơn." Sau gần nửa ngày, bỗng nhiên Y Y xuất hiện, nàng ngồi ở trước mặt Lục Diệp, trịnh trọng tuyên bố!
Lục Diệp giương mắt nhìn nàng một cái, mỉm cười cổ vũ: "Ta rất chờ mong."
Y Y nắm chặt bàn tay nhỏ, kiên quyết nói: "Vậy ta lập tức đi tìm!"
Nói xong, nàng lập tức nhảy xuống lưng hổ, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng.
Lục Diệp lắc đầu, hắn không đi khuyên can, nếu lúc này khuyên can chỉ đưa tới tác dụng ngược. Y Y có ý tốt muốn đền bù khoản tiêu hao của Hổ Phách hằng ngày, Lục Diệp đã rất vui rồi.
Trên lưng hổ, Lục Diệp vừa nghiên cứu thuật pháp vừa thúc giục linh lực.
Yêu cầu tối thiểu để tu hành đạo thuật pháp thứ nhất được bổ sung thêm bên trong Hồng Liên Trùng Tiêu quyết là cảnh giới tứ tầng. Đạo thuật pháp thứ hai yêu cầu cao hơn, phải có cảnh giới thất tầng mới được, một đạo thuật pháp cuối cùng lại cần tu sĩ tu luyện Hồng Liên Trùng Tiêu quyết đến trạng thái đại viên mãn, chính là mở đủ 180 khiếu.
Hai đạo thuật pháp đằng sau ở cách Lục Diệp quá xa, cho nên hiện giờ hắn chỉ chuyên tâm vào nghiên cứu đạo thuật pháp thứ nhất kia thôi. Tên nó là Hỏa Phượng Hoàng.
Càng nghiên cứu lâu, Lục Diệp càng cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì quá trình thi triển thuật pháp này có rất nhiều chỗ tương tự với tạo dựng linh văn.
Cả hai cùng phải cần lấy linh lực của bản thân nhằm tạo dựng ra đồ án đặc biệt. Đồ án này được xem như một vòng khép kín. Linh lực ở trong đó sẽ dựa theo thứ tự đặc biệt phun trào, sau đó sẽ phát huy ra một chút tác dụng thần kỳ.
Chẳng lẽ thuật pháp cũng là một loại phương thức biểu hiện ra bên ngoài của linh văn? Lục Diệp không khỏi sinh ra nghi hoặc như vậy.
Trước mắt, hắn chỉ lẻ loi một mình, cho nên không ai có thể giải đáp nghi hoặc này cho hắn, chỉ có thể cắm đầu tự nghiên cứu mà thôi.
Cũng may hắn từng chiếm được ba đạo linh văn từ trên Thiên Phú thụ, mỗi một lần có được những linh văn kia, đều sẽ có lượng lớn tin tức phức tạp dung nhập vào trong đầu, để cho hắn triệt để nắm giữ đạo linh văn này.
Thế nhưng vì hắn chưa từng học qua hệ thống, cho nên mặc dù Lục Diệp có thể nhẹ nhõm thúc giục ba đạo linh văn kia, thậm chí còn có thể lấy linh văn tác chiến, nhưng hắn vẫn rơi vào trạng thái chỉ biết hiện tượng mặt ngoài chứ không biết bản chất và nguyên nhân sinh ra.
Thật giống như nấu nướng một món ăn, Lục Diệp là một đầu bếp dựa theo đủ loại tin tức chính mình có được để bỏ các loại gia vị vào bên trong món ăn kia, thức ăn làm ra cũng trở nên mỹ vị ngon miệng.
Thế nhưng là một đầu bếp có kinh nghiệm nấu nướng phong phú, lại phải biết thêm những gia vị kia ở thời điểm nào, phân lượng bỏ vào ra sao, phải khống chế lượng lửa như thế nào, cách nấu nướng như thế chắc chắn có thể khiến thức ăn càng thêm mỹ vị.
Thế nhưng cũng chính vì trước đó Lục Diệp từng chiếm được đủ loại tri thức về ba đạo linh văn kia, cho nên sau một phen nghiên cứu, hắn lại phát hiện, dường như thi triển ra Hỏa Phượng Hoàng này, cũng không phải quá khó.
“Oa, chim cút thật xinh đẹp!"
Dưới bóng đêm, Y Y nhìn lên con chim nhỏ to béo, toàn thân hiện ra ánh đỏ nhàn nhạt, giữa ánh đỏ còn có từng tia từng tia màu vàng rất nhỏ chảy xuôi trước mặt, lập tức kêu to.
Nếu không phải con chim này do chính linh lực của Lục Diệp tạo dựng nên, chỉ sợ nàng đã đặt nó lên tay mình rồi.
Trên trán Lục Diệp lập tức nổi lên một sợi gân xanh, hắn lập tức sửa lại cho đúng: "Cái gì mà chim cút, đây là Hỏa Phượng Hoàng. Đến đây, đọc lại một lần với ta, Hỏa! Phượng! Hoàng!"
Y Y nhìn chằm chằm vào hắn, như muốn nói: ‘Đây rõ ràng chính là chim cút, mắt ngươi hay mắt ta bị mù vậy’...
Hổ Phách cũng xông tới, cúi đầu hít hà con chim mập đang tung cánh bay nhảy ở giữa không trung trước mặt, lại phát hiện thứ đồ chơi này chẳng những không thể ăn, còn giống như rất nguy hiểm, nó lập tức làm một chiêu hổ nhảy tránh ra.
Lục Diệp cảm giác mình bị sỉ nhục...
Rõ ràng là hắn đang nghiên cứu một đạo thuật pháp tên là Hỏa Phượng Hoàng, thế nhưng không hiểu vì sao kết quả sao lại thành ra thứ đồ chơi này?
Lục Diệp cầm Hồng Liên Trùng Tiêu quyết kia lên xác nhận một phen. Có lẽ thủ đoạn thi pháp và thúc giục linh lực của hắn đều không có vấn đề, vậy thì ở nơi nào xảy ra vấn đề đây? Một đạo thuật pháp Hỏa Phượng Hoàng thật đẹp, làm sao lại biến thành Hỏa Am Thuần thuật (am thuần là chim cút) rồi?
Đây chính là kết quả mà bản thân hắn toàn lực nghiên cứu suốt một ngày sao? Lục Diệp có chút dở khóc dở cười.
Trước mắt bên trong đủ loại thủ đoạn mà hắn nắm giữ, thì thúc giục Ngự Thủ linh văn có mức tiêu hao lớn nhất, Phong Duệ tiếp theo, riêng Tụ Linh linh văn lại rất nhỏ.
Tiêu hao của thuật pháp Hỏa Phượng Hoàng nằm khoảng giữa Ngự Thủ và Phong Duệ.
Trước đó, Lục Diệp mất cả một ngày trời nghiên cứu, lại thêm vài chục lần thử nghiệm, rốt cục cũng thành công, ai biết đâu kết quả lại thành cái dạng này, trong lòng hắn rất khó tiếp nhận nổi.
Thật giống như nam tử lần đầu được làm phụ thân, chợt thấy hài tử mới sinh của chính mình vô cùng xấu, chỉ hận không thể nhét ngược nó vào trong thai, tái tạo lần nữa. Nhưng kết quả đã như vậy, mặc kệ hắn có tiếp nhận hay không, cũng không đủ sức thay đổi nữa rồi.
Lại nói, món đồ chơi này có thể xuất ra đối địch ư? Chỉ sợ hắn thi triển ra chưa kịp thiêu chết địch nhân, đã khiến địch nhân chết vì cười rồi.
"Được, đây là Hỏa Phượng Hoàng!" Y Y thấy vẻ mặt như nhận đả kích to lớn của Lục Diệp, đành phải nói một câu trái lương tâm.
"Đây là chim cút..." Lục Diệp khoát tay. Con chim cút kia lập tức tiêu tán giữa không trung.
Hắn đi qua một bên, cởi áo, bắt đầu luyện đao.
Quả nhiên, thuật pháp gì đó đều là rác rưởi, chỉ có đao thuật mới thuộc về chính mình.
“Về sau nếu ta lại nghiên cứu thuật pháp, ta chính là đống phân!” Hắn thầm hạ quyết tâm.