Chương 180: Thanh Vũ Sơn, Thái La Tông Và Tần Thị!!!
Chương 180: Thanh Vũ Sơn, Thái La Tông Và Tần Thị!!!
Khoảng ba mươi năm trước, tại một lần diễn ra Long Tuyền hội, Thanh Vũ Sơn trực tiếp mời được một tông môn lục phẩm nhúng tay vào, kết quả đương nhiên là Thái La Tông và Tần thị đại bại thua thiệt.
Chẳng qua Thanh Vũ Sơn có minh hữu, Thái La Tông và Tần thị cũng có.
Có Thanh Vũ Sơn phá hư quy củ trước, Thái La Tông và Tần thị cũng không cam chịu yếu thế. Ở trong mấy lần Long Tuyền hội sau đó, có thể nói là minh hữu các phương liên miên xuất hiện, y như câu nói ‘ngươi ngừng hát ca tới ta đăng tràng’, cũng không biết trên Bách Phong sơn đã mai táng bao nhiêu bộ xương khô của tu sĩ rồi.
Đấu đá như thế tới ba, năm lần sau, cả ba bên đều phát hiện dạng tranh đấu này không mang lại chỗ tốt gì cho tất cả mọi người. Không nói đến một phương thất bại phải chịu tổn hại nặng nề, ngay cả một phương chiến thắng cũng phải chia ra lượng lớn danh sách tiến vào Long tuyền, và phần danh sách còn lại không đến hai phần.
Hơn nữa tranh đấu với quy mô lớn thế này rất dễ tạo nên hỗn loạn, dẫn đến thật nhiều tu sĩ chết trận. Mấy lần Long Tuyền hội đó, tổn thất của ba nhà lớn hơn trước kia rất nhiều.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ truyền thừa của ba nhà đều sẽ đoạn mất.
Cuối cùng từ Thái La Tông bên kia dẫn đầu, trải qua tu sĩ cấp cao của ba thế lực thương thảo một phen, lại dưới sự chứng kiến của Thiên Cơ, cả ba cùng ký kết một phần khế ước.
Đó chính là sau này mọi người sẽ không đi tìm minh hữu gì đó trợ chiến, thế nhưng cân nhắc đến tình huống Thanh Vũ Sơn phải lấy một địch hai, cho nên Thanh Vũ Sơn được phép triệu tập sự giúp đỡ ở phụ cận. Trong phần nội dung cũng hạn định tu vi của tu sĩ tham dự Long Tuyền hội, đồng thời cho Thanh Vũ Sơn một chút ưu đãi trên phương diện khác.
Cũng không phải Thái La Tông và Tần thị yếu thế, chỉ là hai nhà đều biết phải làm như vậy, mới có thể cam đoan tu sĩ môn hạ bên mình tiếp tục kéo dài, nếu không ba năm một trận hỗn loạn quy mô lớn, không biết sẽ chết bao nhiêu người.
Hiển nhiên Thanh Vũ Sơn cũng rõ lí lẽ này. Sau khi đủ loại khế ước được ký kết xuống, các bên đều rất hài lòng.
Bắt đầu từ mười lăm năm trước, Long Tuyền hội đã tạo thành hình thức như trước mắt.
Về phần Thanh Vũ Sơn muốn triệu tập giúp đỡ, đương nhiên phải lấy tán tu phụ cận là chủ, vì thế Thanh Vũ Sơn mở ra điều kiện khá hậu hĩnh, dẫn tới vô số tán tu chạy theo như vịt.
Mấy lần Long Tuyền hội trước đó đều là Thanh Vũ Sơn chiếm cứ ưu thế, không thể nói là thắng lớn, nhưng ít nhất cũng chiếm được khá nhiều vị trí trên danh sách cuối cùng.
Thế nhưng Long Tuyền hội lần này vừa bắt đầu không tới mấy ngày, Thanh Vũ Sơn bên này đã tổn thất nặng nề, đỉnh núi liên tiếp mất đi.
Bách Phong sơn có vừa vặn một trăm đỉnh núi to to nhỏ nhỏ. Ở bên trong khế ước mà ba nhà thế lực đã ký kết vào lúc trước, bọn họ đều ước định phương thức tranh đoạt và số lượng phân phối tiến vào Long tuyền cực kỳ rõ ràng.
Đó chính là tranh đoạt quyền sở hữu một trăm ngọn núi này!
Ở bên trong khế ước ký kết năm đó, có một khế ước là ưu đãi chắc chắn đưa cho Thanh Vũ sơn. Với nội dung là: ban đầu Thanh Vũ Sơn sẽ chiếm cứ bốn mươi tòa bên trong một trăm ngọn núi, trong sáu mươi tòa còn dư lại kia, Thái La Tông chiếm ba mươi lăm, Tần thị hai mươi lăm.
Nói cách khác, nếu một mực bảo trì thế cục dạng này, đến khi Long Tuyền hội kết thúc, Thanh Vũ Sơn sẽ chiếm cứ bốn phần trong danh sách tiến vào Long tuyền, còn là nhóm đầu tiên đi vào.
Thái La Tông chiếm cứ ba phần năm, là nhóm thứ hai đi vào.
Tần thị cuối cùng, chiếm cứ hai phần năm.
Mặc dù phân phối dạng này không hoàn mỹ, nhưng cũng có thể coi là hài lòng lẫn nhau.
Nhưng đã là tranh đoạt, Long Tuyền hội không có khả năng sẽ duy trì thế cục dạng này cho đến khi kết thúc. Từ ba ngày trước, tranh đoạt từng ngọn núi kia đã bắt đầu rồi.
Hiện tại bên trong một trăm ngọn núi, Thanh Vũ Sơn chiếm ba mươi lăm, Thái La Tông chiếm bốn mươi, Tần thị hai mươi lăm không có biến hóa, chủ yếu là mấy ngày ban đầu này, Tần thị không có động tác gì, tất cả đều là Thanh Vũ Sơn và Thái La Tông giao phong.
Trong đại điện, ba người bên ngoài hiện lên thế tam giác quay chung quanh Ảnh Nguyệt bàn, phân biệt đối ứng với ba điểm sáng có màu khác nhau trong mâm.
Đại diện của Thanh Vũ Sơn tọa trấn ở đây chính là Thang Vũ. Người này khoảng chừng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, chỉ đứng ở nơi đó đã mang tới cho người ta một loại cảm giác bất động như núi, khí huyết cực kì tràn đầy.
Đại diện của Thái La Tông là một nữ tử dáng vẻ diêm dúa lẳng lơ, tên là Hàn Già Nguyệt, ăn mặc cực kỳ hào phóng. Nàng đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế thái sư, đôi chân dài gác lên Ảnh Nguyệt Bàn, chân ngọc trắng nõn mảnh khảnh, mười ngón chân còn bôi son màu đỏ thắm. Hai màu sắc tuyết trắng và đỏ thắm, gây nên xung đột thị giác, không khỏi khiến người khác nghĩ ngợi lung tung, bộ váy áo xẻ tà đến bẹn đùi hoàn toàn không che giấu được chỗ kín, làm đám đệ tử ba nhà cứ đi tới đi lui liên tiếp liếc nhìn,
Nhưng nàng lại coi như đây là chốn không người.
Phía sau nàng còn có một thiếu niên gương mặt trắng noãn, người này đang nhẹ nhàng đấm bóp bờ vai cho nàng.
Đại diện của Tần thị là Tần Vạn Lý, một nam tử có thân hình nhỏ gầy, bên hông treo lấy một thanh loan đao hình bán nguyệt, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Hàn Già Nguyệt bên kia, ngẫu nhiên bốn mắt nhìn nhau, Hàn Già Nguyệt còn ném ánh mắt đưa tình với gã, Tần Vạn Lý liền cười ha ha ngây ngô.
Ba người này đều có tu vi Linh Khê cửu tầng, lúc bình thường bọn họ đều ở vòng hạch tâm chiến trường ma luyện bản thân nhưng trước đó đã cố ý trở về chỗ này, chủ trì Long Tuyền hội.
Tuy có khế ước do Thiên Cơ chứng kiến, ba phương đều không dám vi phạm, nhưng vẫn có thật nhiều chỗ sơ hở để lợi dụng, cho nên mỗi lần Long Tuyền hội bắt đầu, các phương đều sẽ có một tu sĩ cửu tầng chạy về chủ trì đại cục.
Lúc bình thường ở vòng ngoài sao có thể gặp được loại nhân vật này? Như Huyền Môn và Cửu Tinh tông bên kia đương nhiên cũng có tu sĩ cảnh giới cửu tầng, nhưng ngày bình thường chỉ có một tu sĩ thất tầng và một tu sĩ lục tầng tọa trấn trụ sở tông môn mà thôi.
Trong ba người, Thang Vũ có sắc mặt lạnh lùng, bày ra tư thế người sống chớ lại gần, Hàn Già Nguyệt thì tràn đầy mị lực, về phần Tần Vạn Lý kia hơi có chút cảm giác cả người lẫn vật đều vô hại.