Chương 183: Đây Là Tên Điên Từ Nơi Nào Xuất Hiện???
Chương 183: Đây Là Tên Điên Từ Nơi Nào Xuất Hiện???
Tiếng rắc rắc không ngừng truyền ra, mỗi một đao hạ xuống, đều sẽ khiến thiếu niên nọ lui về phía sau ba bước, dưới lực lượng cường đại trùng kích tới, hổ khẩu đã bắt đầu vỡ vụn.
Gã thầm kêu rên một trận, đây là tên điên từ nơi nào xuất hiện? Vì sao lúc chiến đấu lại có tính xâm lược mãnh liệt như vậy? Rõ ràng hai bên đều có tu vi tứ tầng, vì sao lực lượng của gã lại kém tên điên này nhiều đến vậy?
Khi Lục Diệp xuất đao, khí huyết xung quanh hắn cũng tràn trề xông tới, khiến thiếu niên nọ không khỏi sinh ra một loại ảo giác, người trước mặt đã chính là một con hung thú mới thoát khỏi lồng giam, đang khao khát tìm người cắn nuốt.
Khóe mắt thiếu niên đã liếc thấy hai sư đệ nhà mình đang bao vây bọc đánh từ phía sau, chỉ cần gã kiên trì thêm vài hơi thở nữa, hoàn toàn có thể liên thủ với hai vị sư đệ này vây công đối phương.
Nghĩ vậy, gã vừa lui về phía sau, vừa đưa tay mò mẫm trong túi trữ vật của mình, rất nhanh, gã đã lấy ra một tấm linh phù từ trong túi trữ vật, chuẩn bị đánh tới, bất chợt, bên tay vang lên một tiếng răng rắc giòn vang...
Thiếu niên kinh hãi, khóe mắt thoáng nhìn thấy trường kiếm của mình đã đứt lìa ngay khoảng giữa, lưỡi kiếm bị đứt bay nghiêng ra, ngay sau đó trên người gã tê dại, cứng đờ tại chỗ.
Tầm nhìn bắt đầu đảo lộn, hình ảnh cuối cùng ấn vào mắt là một nửa thân thể thoạt nhìn rất quen thuộc.
Đó là thân thể của mình? Đến đây, ý thức của thiếu niên triệt để lụi tàn.
Khi máu tươi bắn tung tóe, phía bên phải Lục Diệp đã truyền đến tiếng gầm của Hổ Phách, ngay sau đó là tiếng quát đầy hoảng sợ. Cùng lúc ấy, bên trái vang lên có tiếng phá không, địch nhân trốn trong bóng tối vừa bắn một mũi tên về phía Lục Diệp.
Thế nhưng một mũi tên này đã mất đi tính chuẩn xác, hẳn là cái chết của thiếu niên nọ đã khiến người đánh lén kia rối loạn tâm thần.
Và hiển nhiên, người rối loạn tâm thần không chỉ có một mình gã, còn có hai tu sĩ đã vọt tới phía sau Lục Diệp nữa.
Tổng cộng có năm tu sĩ Thái La Tông thủ ở ngọn núi nơi này, một tứ tầng, hai tam tầng, hai nhị tầng.
Bố trí như vậy không quá mạnh, nhưng đây là hậu phương của Thái La Tông, cho nên không cần phải bố trí đội hình quá mạnh. Dưới tình huống ngọn núi phía trước không mất, tu sĩ Thanh Vũ Sơn sẽ đánh không tới nơi này, loại vị trí này cũng là vị trí an toàn nhất.
Sở dĩ Thái La tông lưu người thủ hộ ở chỗ này chỉ vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn thôi.
Nhưng ai mà biết được, loại bố trí vốn chắc chắn không chút sơ hở này, lại bị sự xuất hiện của Lục Diệp đánh vỡ.
Giờ phút này, hai tu sĩ Thái La Tông đã vọt tới phía sau Lục Diệp như bị dội thẳng một chậu nước lạnh vào đầu ngay giữa mùa đông, cả người đầy lạnh lẽo.
Bọn họ trơ mắt nhìn vị sư huynh tứ tầng nhà mình bị một vị khách không mời mà đến, vung một đao chém thành hai đoạn chỉ trong thời gian năm hơi thở ngắn ngủi, hiển nhiên trong lòng tất cả đã hoảng hốt và sợ hãi đến tột cùng.
Điều này làm bọn họ đột nhiên cùng dừng bước ở vị trí cách Lục Diệp chưa tới ba trượng.
Lục Diệp xoay người, trường đao chĩa nghiêng nghiêng xuống mặt đất, trên lưỡi đao có máu tươi nhỏ giọt.
Hai chân hắn đạp một cái xuống, tại chỗ xuất hiện một cái hố, chỉ vài bước đã giết đến trước mặt hai tu sĩ Thái La Tông đang bị dọa đến choáng váng kia.
Trong lúc nguy cơ sinh tử, rút cuộc hai người này cũng bộc phát ra tiềm lực của bản thân. Cả hai đồng loạt giết về phía Lục Diệp.
Một phen giao phong đinh đinh đang đang, hai tu sĩ tam tầng đều ngửa người ra sau, để lộ sơ hở.
Bọn họ đã liên thủ nhưng dưới tình huống tu vi chênh lệch quá xa, cả hai cũng không ngăn được mấy đao của Lục Diệp.
Trường đao được rót vào linh lực vẽ ra một luồng hào quang màu đỏ tươi ở trước người. Một đao này không hề sử dụng thêm Phong Duệ linh văn.
Khi tiếng kêu thảm thiết vang lên, lồng ngực hai người trước mắt đã trúng đao vỡ ra, từ miệng vết thương lại truyền ra mùi khét nhàn nhạt, một người ngã xuống đất, một người lảo đảo lui về phía sau.
Lục Diệp tiến lên một bước, một đao đâm vào ngực tu sĩ vừa ngã xuống đất kia nhưng hắn không có ý định ngừng lại, lập tức rút đao chém về phía một người khác. Trong khi ấy, khóe mắt hắn lại thoáng nhìn qua một mũi tên đang bắn về phía mình, hắn thản nhiên nâng đao chém một cái, hất văng mũi tên kia ra.
Ngay lúc Lục Diệp đang muốn đi kết liễu tu sĩ tam tầng còn lại, đối phương đã cắm đầu xuống mặt đất. Một đao lúc trước đã chém nát trái tim gã rồi...
Bỗng nhiên một tiếng kêu thảm thiết thê lương đến tột cùng từ bên cạnh truyền ra, Lục Diệp quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hổ Phách đã cắn vào cổ một nữ tu, miệng nó đầy máu tươi phun trào, trên tay nữ tu kia còn cầm một cây cung. Nàng nọ liên tục giãy dụa vỗ vỗ ở dưới người Hổ Phách, đáng tiếc, không lay động được nó.
Nữ tu này chỉ có tu vi nhị tầng, là người trốn ở trên cây bắn tên về phía Lục Diệp. Lúc Hổ Phách và Lục Diệp tách ra, hắn đã trực tiếp nhảy tới bên này, nếu chỉ có một mình Hổ Phách có lẽ còn không làm gì được nàng, dù sao người ta trốn ở trên cây mà, nhưng có thêm Y Y thì lại khác.
Y Y lập tức xuất hiện ở phía sau nữ tu này, dùng sức đẩy nàng xuống.
Trong khoảng thời gian đi theo Lục Diệp, mỗi ngày Hổ Phách đều được ăn ngon, không biết đã tiêu hao bao nhiêu Uẩn Linh đan rồi, khiến cho thực lực hiện giờ của nó đã tiến bộ hơn lúc trước rất nhiều, lại phối hợp với Y Y, cả hai có thể dễ dàng bắt được nữ tu nhị tầng này.
Lục Diệp không quan tâm tới nữ tu này nữa, hắn lập tức quay người nhìn qua hướng khác. Vừa rồi có hai người bắn tên đánh lén hắn, một người đã bị Hổ Phách cắn, vẫn còn một người khác.
Thế nhưng khi Lục Diệp nhìn qua, lại phát hiện đối phương đã chạy xa hơn mười trượng rồi.
Lục Diệp cầm đao muốn đuổi theo, bỗng nhiên hắn nhớ tới điều gì, lại lập tức giơ tay lên chỉ về phía người nọ, linh lực màu đỏ rực bắt đầu tuôn trào trong lòng bàn tay.
Linh lực tinh thuần kết xuất ra một con chim cút lửa to béo, chim cút lửa kia vẫy cánh, như mũi tên rời cung bay về phía trước.
Trong chớp mắt, chim cút lửa kia đã sượt qua thân thể tu sĩ đang chạy trốn kia đụng vào một gốc đại thụ, lửa nóng thiêu đốt.
Vậy mà trượt rồi...